Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 704



Khương Dương đã đoán trước Dương Niệm Niệm sẽ không cản trở chuyện tình cảm của hắn với Ngụy Thục Xảo, nhưng khi nghe chính cô nói, trong lòng hắn vẫn không khỏi trào dâng một niềm vui khôn tả.

“Được, đợi cô ấy đóng máy bộ phim ’Nguyệt Vũ Khuynh Thành’, em sẽ đưa cô ấy về đây chào hỏi mọi người.”

Dương Niệm Niệm nghe vậy thì cười phá lên, “Thế là đã coi như là "chuyện đã rồi" à?”

Khương Dương vốn tính tình bộc trực, không hề ngượng ngùng đáp lại ngay lập tức.

“Em với cô ấy cũng không còn son trẻ gì nữa, cứ chần chừ mãi cũng không hay ho gì. Ít nhất cũng phải đưa cô ấy về ra mắt gia đình, để cô ấy được an lòng hơn.”

Dương Niệm Niệm cảm thấy hắn là một người đàn ông biết suy nghĩ, bèn gật gù đồng tình.

“Phải rồi, đợi cô ấy hoàn thành vai diễn, chúng ta chọn lấy một ngày nào đó Lục Thời Thâm rảnh rỗi ở nhà, rồi cùng nhau ăn bữa cơm thân mật.”

Khương Dương vui vẻ “Ừm” một tiếng, trong khi Khương Duyệt Duyệt bĩu môi châm chọc.

“Chị ơi, chị xem anh kìa, cười tít cả mắt. Ban nãy sao chị không chọc ghẹo anh ấy một phen, nói đại là không đồng ý, để anh ấy phải thót tim một bữa chơi.”

Khương Dương chống tay ngang hông, “Hứ, cái con bé này, không biết trên dưới gì cả! Nếu em cứ như vậy, thì đợi An An lên Kinh Thành, anh sẽ không để con bé An An đến tìm em chơi nữa đâu.”

Khương Duyệt Duyệt lập tức kéo tay Dương Niệm Niệm vừa làm nũng. “Chị ơi, chị mau quản thúc anh ấy đi. Con gái nuôi của chị mà anh ấy cũng nỡ bắt nạt kìa.”

Hai anh em nhà Khương cứ thế trêu ghẹo nhau khiến Dương Niệm Niệm phải bật cười, ngay cả dì Tiền Hồng Chi đứng cạnh cũng tủm tỉm cười theo. Căn bếp nhỏ trở nên ấm cúng và ngập tràn tiếng cười nói rộn rã.

Dương Niệm Niệm vào bếp, chuẩn bị một bữa cơm tươm tất. Để chào đón người thủ trưởng già, mọi người còn uống chút rượu gạo.

Ngày thường cô vốn không quen uống rượu, vậy mà chỉ mới nhấp môi một ngụm đã thấy người lâng lâng, hai má ửng đỏ. Sau khi rửa mặt, không những không tỉnh rượu mà cái đầu còn nặng trĩu.

Lục Thời Thâm lo cô sẽ ngã, khuyên cô lên giường nằm nghỉ một lát. Thế nhưng cô lại chẳng tài nào chợp mắt được, cứ nằng nặc kéo hắn lại trò chuyện phiếm.

“Hôn lễ của đồng chí Đỗ Kế Bình là ngày kia. Chắc chắn sẽ có rất nhiều cán bộ cấp cao đến chung vui, em phải chưng diện một chút, không thể để anh bị mất mặt được. Anh nói xem, em nên ăn vận sao cho ra dáng người phụ nữ chững chạc, có khí chất, hay là chọn kiểu trẻ trung, tràn đầy nhựa sống hơn nhỉ?”

Lục Thời Thâm nhìn gương mặt ửng hồng của Dương Niệm Niệm, cổ họng khẽ nuốt nước bọt.

“Em không cần cố tình tô son điểm phấn, cứ ăn mặc giản dị thôi là đẹp rồi.”

Dương Niệm Niệm khẽ hừm một tiếng.

“Anh e rằng em sẽ lấn át cô dâu sao? Anh cứ yên tâm đi! Em đâu có bụng dạ hẹp hòi đến thế. Em sẽ không làm mình tỏa sáng quá mức ở hôn lễ của người khác đâu. Nếu thực lòng muốn nổi danh, em đã dấn thân vào giới văn nghệ sĩ rồi.”

Ngẫm lại, với danh tiếng hiện tại của cô cùng với sức ảnh hưởng của Khương Dương và Đỗ Vĩ Lập, việc kiếm một vai diễn trong đoàn phim là chuyện nhỏ như con thỏ.

Nhưng mà, cô hoàn toàn không có ý định đó.

Hiện tại cô tiền của rủng rỉnh, của cải chất đầy như núi, đều là mua đứt, không hề nợ nần. Đồ cổ, vật phẩm văn hóa, vàng thỏi chất ngất cả kho, kể sao cho xiết. Còn cả trang sức châu báu nữa, càng không cần phải nói. Với tiềm lực tài chính như vậy, cô có tiêu mười đời cũng không hết, đúng chuẩn “phú bà ẩn danh”. Đầu óc nào mà chẳng chập cheng mới nghĩ đến chuyện dấn thân vào giới văn nghệ sĩ.

Hơn nữa, nếu cô mà thật sự đóng cảnh tình cảm với người khác trên phim, Lục Thời Thâm chắc chắn sẽ không để yên.

Lục Thời Thâm ghì cô vào lòng, bàn tay khẽ vỗ về sau lưng, dịu dàng giải thích.

“Anh không lo em làm lu mờ cô dâu, chỉ là anh thấy em không cần phải hao tâm tốn sức như vậy. Trong mắt anh, em dù thế nào cũng đẹp.”

Dương Niệm Niệm được Lục Thời Thâm khen đến nở cả hoa trong lòng. “Ấy là do anh yêu, tình nhân trong mắt ra Tây Thi thôi. Chứ anh còn chẳng thấy em đẹp thì ai thấy!”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Vừa nói, cô vừa xoay người ngồi dậy, ôm lấy mặt hắn, cười rạng rỡ, hệt như cô nữ sinh nhìn người trong mộng mà ngẩn ngơ.

“Anh nói xem sao em lại tốt số đến vậy? Lại có thể vớ được một tấm chồng vừa hiền lại vừa giỏi giang như anh. Anh cũng không biết có bao nhiêu người ghen tỵ với em đâu. Thật may năm đó em đã quyết định đúng đắn, không tìm đến đơn vị công tác của anh ở Hải Thành thì có lẽ đã bỏ lỡ mất một mối lương duyên trời định rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Thời Thâm nhìn ánh mắt si mê của cô, đôi con ngươi lập tức rực lửa, xoay người ôm trọn cô vào lòng, đè cô nằm dưới thân. Hắn ghé tai cô thì thầm câu gì đó, khiến cô còn chưa kịp nghe rõ đã bị hắn "nuốt trọn" vào vòng ân ái mặn nồng.

Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy thắt lưng nhức mỏi như bị ai đánh.

Anh chồng này đã gần bốn mươi rồi, mà sao sức lực vẫn dồi dào đến thế không biết!

Cô rời giường đi xuống tầng, ba đứa trẻ đã đi học, còn lão Thủ trưởng và Lục Thời Thâm thì đi chạy bộ buổi sáng. Cô tùy tiện dùng chút điểm tâm rồi lên lầu chọn trang phục cho ngày mai, nhưng ngắm nghía mãi vẫn chẳng ưng bụng bộ nào.

Cô đành gọi thẳng cho Lục Nhược Linh, rủ cùng đi trung tâm mua sắm.

Đi dự hôn lễ của người khác, nếu ăn mặc quá xuề xòa sẽ tỏ ra thiếu tôn trọng, mà nếu quá lộng lẫy thì lại không hay, dễ lấn át cô dâu.

Hai người dạo hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Dương Niệm Niệm chọn một bộ âu phục tông xanh nhạt. Chiếc áo vest vừa vặn che đến hông, chiếc váy dài thanh lịch phủ quá đầu gối. Cả bộ vừa nhã nhặn lại vừa toát lên vẻ trang đài, quý phái.

Kiểu trang phục kín đáo này cũng sẽ không làm lu mờ cô dâu.

Nhân viên bán hàng và Lục Nhược Linh đều khen bộ đồ rất đẹp, Dương Niệm Niệm cũng thấy hài lòng nên mua ngay.

Trời đã sắp đến giờ ăn trưa, hai người không dạo thêm nữa mà chuẩn bị về. Ai ngờ vừa ra khỏi trung tâm mua sắm, lại chạm mặt Ngô Thanh Hà.

Mấy năm không gặp, khí chất của Ngô Thanh Hà đã thay đổi rõ rệt. Cô ta trang điểm, ăn vận rất sành điệu, nhưng dù phấn son dày đến đâu cũng không che được những nếp nhăn nơi khóe mắt. Thân hình cũng không còn thon gọn như trước.

Ban đầu Ngô Thanh Hà không để ý đến Dương Niệm Niệm, chỉ mãi kéo tay một người đàn ông đã ngấp nghé tuổi tứ tuần nũng nịu vòi vĩnh. Mãi đến khi đi lướt qua, cô ta mới nhận ra, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.

“Anh đợi em một chút, em gặp bạn, đi chào hỏi một tiếng.”

Ngô Thanh Hà nói nhỏ với người đàn ông bên cạnh, rồi vội vàng chạy theo Dương Niệm Niệm.

“Dương Niệm Niệm, cô chờ tôi một lát, tôi có lời này muốn nói.”

“Có chuyện gì?” Dương Niệm Niệm dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.

Ngô Thanh Hà nhìn gương mặt Dương Niệm Niệm vẫn trẻ trung, tươi tắn như hoa mấy năm trước, trong lòng cô ta ghen tỵ đến nổ đom đóm mắt.

Qua mấy năm, Dương Niệm Niệm đã sinh con, vậy mà trên mặt không hề có dấu vết của thời gian, vóc dáng vẫn thon gọn như ngày nào.

Nhìn cô, người khác sẽ nghĩ cô là một cô nữ sinh vừa mới ra trường, chứ không đời nào tin cô là mẹ của ba đứa trẻ sáu tuổi.

Ngô Thanh Hà càng nhìn càng ghen tỵ, nhưng không dám gây chuyện với Dương Niệm Niệm, chỉ có thể điều chỉnh cảm xúc rồi giải thích.

“Người đàn ông ban nãy là bạn của tôi thôi, cô đừng có hiểu lầm. Giữa tôi và anh ấy chẳng có gì cả, tuyệt đối không phải cái kiểu như cô tưởng đâu.”

Dương Niệm Niệm thấy thật buồn cười, khẽ cười mỉa mai. “À, thế cô nghĩ tôi đang tưởng tượng ra kiểu gì nào?”

Ngô Thanh Hà nghẹn lời, tiếp tục vội vã giải thích.

“Dù gì thì đó cũng không phải là mối quan hệ bừa bãi như cô đang nghĩ trong đầu đâu.”

Dương Niệm Niệm cười như không cười nhìn Ngô Thanh Hà. “Nếu cô không đến giải thích, có lẽ tôi đã chẳng nghĩ đến chuyện đó làm gì. Giờ cô lại ra sức thanh minh thế này, quả thực đúng là ‘lạy ông tôi ở bụi này’ rồi còn gì.”

Ngô Thanh Hà chột dạ, đang định nói gì đó thì Dương Niệm Niệm đã lên tiếng trước.

“Cô yên tâm đi! Tôi sẽ không nói lung tung đâu. Tôi và Trương Thụ Ân đâu có thân thiết gì. Cho dù hắn có bị cắm sừng thì cũng chẳng can hệ gì đến tôi.”

Nói xong, cô khẽ xoay người, kéo tay Lục Nhược Linh bước đi.

Ngô Thanh Hà nhìn bóng lưng cô, càng thêm ghen tỵ đến đỏ mắt. Cô ta thực sự căm ghét cái vẻ điềm nhiên, thanh thản đến lạ lùng của Dương Niệm Niệm, nhưng lại chẳng thể làm gì được.