Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 706



Trong phòng, mọi người trò chuyện rôm rả một lúc rồi đội đón dâu cũng đã đến.

Dương Niệm Niệm cùng các chị em quân tẩu không phải họ hàng thân cận của cô dâu, cũng chẳng phải đám trẻ hiếu động, nên khi chú rể tới, các cô tự giác đứng nép vào một góc gần đầu giường để nhường chỗ.

Vài quân tẩu có mặt ở đó, biết rõ thân phận đặc biệt của Dương Niệm Niệm, đều rất ý tứ đứng lùi lại phía sau cô. Dù Dương Niệm Niệm chưa bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo hay hợm hĩnh, nhưng khi địa vị của cô đạt đến một mức độ nhất định, người khác sẽ tự khắc dành cho cô sự tôn trọng lớn nhất.

Khi Nghiêm Minh Hạo bước vào phòng tân hôn, Đỗ Kế Bình ra hiệu cho hắn nhìn về phía Dương Niệm Niệm, giọng điệu rộn ràng đầy vẻ vui mừng: “Anh xem ai tới này!”

Nghiêm Minh Hạo không ngờ Dương Niệm Niệm lại thực sự đến dự. Khi hắn và Đỗ Kế Bình đi đưa thiệp cưới, cả hai đều nghĩ rằng mình không đủ khả năng mời được người như cô. Bởi lẽ, mấy năm nay họ không hề liên lạc với nhau. Hồi Dương Niệm Niệm sinh con, bọn họ còn từng dò hỏi tin tức, định tham gia tiệc đầy tháng nhưng không ngờ vợ chồng cô lại sống quá kín tiếng, không hề tổ chức yến tiệc gì cả.

Rất nhiều người muốn nhân cơ hội này mà tìm cách làm quen, nhưng đều bị "đóng cửa từ chối tiếp khách".

Cả quân khu ai cũng biết, "cánh cửa" nhà Lục sư trưởng rất cao, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào kết giao. Nhiều người muốn kết nối nhưng không tài nào tìm được cơ hội.

Vậy nên, việc Dương Niệm Niệm đến dự hôn lễ không chỉ khiến Nghiêm Minh Hạo bất ngờ, mà còn cảm thấy vô cùng vinh dự. Ngày cưới này đủ để hắn khoe khoang với mọi người cả đời.

Hắn nhìn Dương Niệm Niệm, nhất thời không biết xưng hô thế nào cho phải phép, muốn gọi thẳng tên thì lại cảm thấy không thích hợp.

Đỗ Kế Bình thấy hắn cứ đứng nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm mà không nói gì, có chút khó hiểu: “Anh ngớ người ra làm gì vậy? Chào người ta một tiếng đi chứ?”

Nghiêm Minh Hạo: “…” Chào như thế nào đây?

Dương Niệm Niệm nhìn ra sự lúng túng của hắn, mỉm cười giải vây: “Kế Bình thường gọi tôi là Niệm tẩu. Bây giờ cậu đã thành vợ chồng với cô ấy rồi, vậy cũng có thể gọi tôi một tiếng Niệm tẩu.”

Nghiêm Minh Hạo nghe vậy, nhanh chóng cất giọng sang sảng: “Niệm tẩu, nói ra thì, tôi và Kế Bình còn phải cảm ơn chị rất nhiều. Năm đó nếu không có chị, e rằng chúng tôi đã chẳng có cơ hội quen biết nhau.”

Những người khác đều bất ngờ khi biết cô dâu chú rể quen nhau lại liên quan đến Dương Niệm Niệm. Mối quan hệ giữa Đỗ Kế Bình và Dương Niệm Niệm tốt đến mức này sao? Trước đây họ có giao thiệp với nhau đâu? Quả nhiên, mọi người đều biết chuyện lén lút nịnh bợ Dương Niệm Niệm sau lưng.

Dương Niệm Niệm không dám nhận công: “Đó là do hai người có duyên phận đã định thôi.” Năm đó cô đâu có làm bà mai, mà là hai người tự đến với nhau.

Dù sao đây cũng là hôn lễ của đôi uyên ương, mọi người khách sáo vài câu rồi chuyển sang phần chính. Sau một hồi náo nhiệt, Nghiêm Minh Hạo bế thẳng cô dâu xuống lầu.

Đỗ Kế Bình tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống của người Hán, tiệc cưới cũng do hai bên gia đình cùng làm chung, tất cả đều được đãi tại một khách sạn.

Cô dâu vừa được đón đi chưa lâu, mọi người đã rủ nhau đến khách sạn ăn tiệc. Dọc đường đi, Lâm Mãn Chi cố ý tìm cách bắt chuyện với Dương Niệm Niệm, ai có mắt nhìn đều nhận ra ngay dụng ý của cô ta.

Mãi đến khi tiệc rượu tan, trên đường về lại khu quân đội, một quân tẩu thân thiết với Lâm Mãn Chi không kìm được mà hỏi: “Chị không phải luôn có hiềm khích với vợ Lục sư trưởng sao? Sao hôm nay tôi thấy hai người gặp nhau cứ như bạn bè lâu năm, hòa thuận lắm. Mấy chuyện trước kia chỉ là lời đồn phải không?”

Lâm Mãn Chi lườm quân tẩu vừa hỏi: “Ai nói tôi với cô ấy không hòa thuận? Cô đừng nghe người ta nói bậy, tôi với vợ Lục sư trưởng quen biết nhau nhiều năm rồi, có nói là bạn bè lâu năm cũng không hề quá chút nào!”

Nếu cô ta thừa nhận có hiềm khích với Dương Niệm Niệm, chẳng phải sẽ gián tiếp thừa nhận bây giờ mình đang cố ý nịnh bợ cô ấy sao?

Mấy năm nay, đã xảy ra không ít chuyện. Với người khác, chuyện vui buồn lẫn lộn, nhưng với nhà họ Lục lại là hỷ sự nối tiếp hỷ sự. Chức vụ của Lục Thời Thâm liên tục thăng tiến, có vẻ cuối năm lại sắp được đề bạt lên nữa. Đây rõ ràng là đang hướng tới chức vị chỉ huy cao nhất, cô ta ngu gì mà tiếp tục gây khó dễ với Dương Niệm Niệm?

Hơn nữa, Dương Niệm Niệm hiện tại cũng đã khác xưa rất nhiều. Cô ta nghe Đỗ Kế Bình nói, Dương Niệm Niệm cũng rất có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Những lời này không phải tin đồn vô căn cứ, nhà máy của Dương Niệm Niệm còn từng lên báo chí, Xưởng đúc Hướng Dương, nghe nói còn có cả phân xưởng phụ nữa. Tóm lại là rất nhiều tiền của, không phải hạng người như cô ta có thể so sánh được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chưa kể đến chuyện, tương lai của con trai cô ta còn liên quan đến quân đội, mà chồng cô ta vẫn đang là cấp dưới của Lục Thời Thâm.

Về phần Dương Niệm Niệm, cô và Lục Thời Thâm vừa đặt chân về đến tổ ấm, đã nhận được cú điện thoại mừng rỡ từ Quan Ái Liên báo rằng Lục Hải Thiên đã "xem mặt" đâu vào đấy, chỉ nửa tháng nữa là sẽ làm lễ đính hôn.

Lục Thời Thâm vì có việc gấp ở đơn vị nên không thể thu xếp về cùng được, nhưng may mắn là Lý Phong Ích và cô út Lục Nhược Linh lại có thể đi. Sau một hồi bàn bạc, mọi người quyết định sẽ cùng đưa lão thủ trưởng về thăm quê bằng tàu hỏa, coi như tiện thể tháp tùng ông đi một chuyến.

Chuyến này về quê, có lão thủ trưởng đi cùng đường, Dương Niệm Niệm xin nghỉ học cho cả lũ nhỏ, tính là cùng về thăm ông bà nội. Cũng đã lâu lắm rồi, mấy đứa nhỏ chưa được về quây quần bên ông bà.

Lục Thời Thâm không hề phản đối chuyện mẹ con cô về quê, cũng chẳng tỏ vẻ gì. Mãi đến tối, khi hai vợ chồng vào phòng nghỉ ngơi, hắn mới nhẹ nhàng dặn dò: “Trên đường đi các em phải cẩn thận giữ an toàn. Để chị Tiền Hồng Chi về cùng, có người phụ giúp em trông nom lũ nhỏ cho đỡ vất vả.”

Với ba đứa nhỏ hiếu động cứ chạy lung tung, một mình Dương Niệm Niệm quả thực khó lòng trông nom xuể.

Dương Niệm Niệm vốn cũng đã có ý định đưa Tiền Hồng Chi về cùng. Đằng nào đi tàu hỏa cũng rộng rãi, đâu lo thiếu chỗ cho mấy người.

Cô nũng nịu trấn an chồng: “Anh cứ yên tâm đi, có cha nuôi và Phong Ích ở đó, an toàn được đảm bảo tuyệt đối. Anh đừng thấy cha nuôi tuổi cao sức yếu, chứ mấy cậu thanh niên vạm vỡ, ông ấy có thể hạ gục hai, ba người một lúc đấy!”

Lục Thời Thâm khẽ xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm: “Chuyến này các em về, đợi xong xuôi mọi chuyện anh sẽ đón em đến đơn vị công tác.”

Dương Niệm Niệm vòng tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt lấp lánh cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn: “Xem ra anh lại sắp được đề bạt chức vụ cao hơn đúng không?”

Dù cô vẫn nói sẽ theo hắn đến đơn vị để tiện chăm sóc, nhưng trên thực tế, bên đó chỉ có khu nhà khách. Các quân tẩu khác đều được sắp xếp ở khu đại viện quân khu riêng biệt, chẳng khác gì trở về nhà mình. Lục Thời Thâm đột nhiên ngỏ ý muốn đón cô đến đơn vị, cộng thêm thái độ khác lạ của mọi người trong ngày hôm nay, Dương Niệm Niệm tất nhiên đã ngầm đoán ra được điều gì đó.

Lục Thời Thâm gật đầu xác nhận: “Anh vốn dĩ định đợi mọi chuyện chắc chắn đâu vào đấy rồi mới báo tin cho em biết.”

Dương Niệm Niệm phụng phịu: “Anh lại định để em là người hay tin sau cùng đúng không? Chắc cha nuôi đã biết hết cả rồi chứ gì?”

Hắn không phủ nhận, chỉ đáp nhẹ: “Trước đó anh có bàn bạc qua với ông một chút.”

Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt, nhướng mày đầy nghi hoặc: “Chẳng lẽ vẫn còn yếu tố chưa được xác định sao?”

Lục Thời Thâm điềm tĩnh trả lời: “Bất cứ chuyện gì, trước khi thật sự thành công đều có thể xảy ra biến cố ngoài ý muốn.”

Cô “hừ” một tiếng đầy hờn dỗi: “Anh đừng có lừa em, khi anh đã bàn bạc với cha nuôi thì ít nhất trong lòng anh cũng đã nắm chắc đến chín mươi chín phần trăm rồi.”

Vẻ mặt cô tinh nghịch nhìn chằm chằm Lục Thời Thâm, trêu chọc: “Xem ra cả nhà chúng ta đều là những kẻ tinh ranh cả! Đại Bảo và Nhị Bảo đều giống hệt anh, cáo già xảo quyệt. Nhất là Đại Bảo, cứ như một ông cụ non, suốt ngày mặt mũi nghiêm nghị. Trông nó non choẹt vậy mà cứ như đã mấy chục tuổi đầu rồi ấy.”

Nếu không phải được cái mã ngoài tuấn tú gỡ gạc lại, sau này cô chắc chắn sẽ phải lo sốt vó chuyện tìm con dâu mất thôi.

Lục Thời Thâm nhìn cô, ánh mắt càng thêm sâu xa, trầm ngâm: “Đàn ông vốn dĩ nên chín chắn, ổn trọng là lẽ thường tình.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dương Niệm Niệm bị ánh mắt chất chứa thâm ý đó nhìn đến mặt nóng bừng. Dù đã là vợ chồng bao nhiêu năm, con cái cũng đã đề huề ba đứa, nhưng bị một khuôn mặt tuấn tú đến vậy nhìn chằm chằm, cô vẫn không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng.

Cô nhõng nhẽo lườm nguýt Lục Thời Thâm, định rụt tay về thì bất ngờ bị hắn ôm ngang eo, bế xốc thẳng vào phòng tắm.

Chẳng mấy chốc sau, giọng Dương Niệm Niệm đã vang lên từ bên trong, nghe rõ mồn một: “Lục Thời Thâm, anh đúng là càng già càng không đứng đắn!”