Thời gian cứ thế thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã ngót nghét bảy năm trôi qua. Trong suốt bảy năm ấy, cuộc sống của Dương Niệm Niệm trôi đi thật đầm ấm và thong thả. Cô vừa chu toàn việc nhà, vừa qua lại đều đặn giữa đơn vị chồng và mái ấm nhỏ. Đặc biệt, nhờ có sự tận tình chỉ bảo của lão thủ trưởng, ba đứa trẻ được rèn giũa võ thuật từ thuở bé. Chúng dường như thừa hưởng trọn vẹn gen di truyền của Lục Thời Thâm, đứa nào đứa nấy đều bộc lộ năng khiếu đặc biệt ở bộ môn này.
Điều khiến Niệm Niệm vui mừng khôn xiết là, dù cô chẳng mấy khi phải hối thúc, hai anh em Mộ Dương và Tư Dương vẫn tự giác học hành, tự ôn luyện rồi xuất sắc đỗ đại học. Hai đứa trẻ này quả thực có năng lực tiếp thu vô cùng đáng nể. Mới 13 tuổi đã thi đậu đại học, một đứa đỗ Kinh Đại, một đứa lại vào Đại học Quốc phòng, đây quả là một chuyện xưa nay hiếm, được ví von như một câu chuyện thần thoại vậy.
Người ngoài ai nấy đều thầm khen Dương Niệm Niệm khéo biết cách dạy con, nuôi dưỡng được những đứa trẻ ưu tú đến vậy. Thế nhưng trên thực tế, cô chẳng hề tốn chút công sức nào. Thỉnh thoảng, nếu các con có điều gì khúc mắc, cô chỉ cần giải thích vài ba câu đơn giản là chúng đã nắm bắt được vấn đề ngay. Nói trắng ra, cả hai anh em đều quá đỗi thông minh và có ngộ tính trời phú.
Điều duy nhất làm Niệm Niệm không khỏi bất ngờ, là cô cứ ngỡ với cái tính nghịch ngợm, hiếu động của Tư Dương, thằng bé hẳn sẽ muốn theo nghiệp binh. Nào ngờ, nó lại đăng ký vào Kinh Đại, rồi hùng hồn tuyên bố sau này muốn dấn thân vào con đường chính trị. Còn Mộ Dương, đứa mà cô vẫn nghĩ sẽ nối nghiệp chính trị, lại kiên quyết chọn thi vào Đại học Quốc phòng.
Nhìn hai tờ giấy báo trúng tuyển đại học, Dương Niệm Niệm không khỏi ngờ vực, tự hỏi liệu hai anh em có điền nhầm tên trường hay chăng. Cô liền nghiêm mặt hỏi:
“Hai đứa có chắc chắn là không điền nhầm tên trường hay không? Mộ Dương, con thật sự muốn vào bộ đội ư? Còn Tư Dương, con thật sự muốn theo nghiệp chính trị sao?”
Chưa kịp để các con trả lời, cô đã liếc nhìn Lục Thời Thâm một cái đầy ẩn ý, rồi tiếp tục dặn dò:
“Nếu các con cảm thấy bị ép buộc, thì cứ mạnh dạn nói ra với mẹ. Mẹ sẽ đứng ra làm chủ cho các con. Mẹ chỉ mong các con được làm theo tiếng gọi của trái tim mình, đừng bao giờ đi ngược lại ý muốn bản thân mà lựa chọn một con đường không chút hứng thú. Nhà mình không hề có cái khái niệm phải ‘chấn hưng gia tộc’ gì to tát cả, chỉ cần ba anh em con được vui vẻ, khỏe mạnh là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.”
Lục Thời Thâm nghe xong, chỉ biết im lặng. Anh biết nói sao để Niệm Niệm tin rằng anh chưa từng can thiệp vào suy nghĩ của các con đây?
Vị thủ trưởng già cũng mỉm cười đầy mãn nguyện. Ông không nói gì, vì ông và Lục Thời Thâm có chung một suy nghĩ: đây là tương lai của lũ trẻ, cứ để chúng tự mình quyết định.
Lục Mộ Dương, mới mười ba tuổi nhưng đã cao một mét bảy tám, ngồi xuống trông cứ như một người lớn. Với gương mặt khôi ngô, cậu bé nghiêm trang nói:
“Mẹ, không có ai ép buộc con cả, là con tự nguyện muốn đi lính.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Tư Dương từ nhỏ đã có tính cách phóng khoáng, giờ cũng cao lớn ngang ngửa anh trai. Gương mặt cậu bé giống Mộ Dương đến bảy, tám phần, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác, có phần bất cần, pha chút dí dỏm. Cậu cười lém lỉnh:
“Mẹ ơi, chuyện làm chính trị phải để con gánh vác chứ! Cái miệng này của con mới đủ sức đấu khẩu với người ta, con mới tranh luận với mọi người được. Chứ anh con ít nói như vậy, không thích hợp làm chính trị đâu.”
Lời nói của thằng bé khiến Dương Niệm Niệm bật cười, cô bất đắc dĩ nói:
“Thôi được rồi! Nếu các con đã tự quyết định, mẹ sẽ không nói nhiều nữa. Sau này, các con hãy cố gắng hết mình ở vị trí của mình, làm thật nhiều việc tốt, có ích cho đất nước, cho nhân dân nhé.”
Lục Ngải Dương thấy vậy liền chen vào, đẩy Lục Thời Thâm ra để ngồi cạnh mẹ, ôm lấy cánh tay cô nũng nịu:
“Mẹ ơi, thế sau này con làm gì ạ?”
Con bé học không giỏi bằng hai anh trai, giờ vẫn còn đang ở bậc trung học cơ sở. Về sau thi được vào trường đại học hạng vừa là tốt lắm rồi, đi lính hay làm chính trị đều không hợp với nó.
Dương Niệm Niệm nhìn con gái. Dù không lớn nhanh bằng hai anh, nhưng Lục Ngải Dương cũng đã cao một mét sáu lăm, dáng người thanh thoát, gương mặt càng thêm thanh tú, tinh xảo. Cô vờ cau mày, ra vẻ đau đầu:
“Con có lý tưởng gì không? Nếu không, sau này đi theo cậu út buôn bán nhé. Nếu không muốn kinh doanh, gia nhập làng nghệ thuật cũng được. À, con hát hay lắm mà, theo nghiệp ca sĩ cũng không tồi chút nào.”
Dù con gái có gia nhập làng nghệ thuật, với địa vị của Lục Thời Thâm, sẽ chẳng ai dám giở trò bậy bạ. Vì thế, Dương Niệm Niệm không hề lo lắng.
Lục Ngải Dương buồn rầu: “Con không có tài diễn xuất, không thích thức khuya dậy sớm đóng phim. Đầu óc cũng không thông minh bằng hai anh, chắc chắn không hợp làm kinh doanh. Nhưng mà, hát thì đúng là không tệ thật. Mẹ ơi, sau này con sẽ đi làm ca sĩ nhé.”
Vậy là, Ngải Dương mười ba tuổi, cuối cùng cũng đã có mục tiêu trong cuộc sống.
Dương Niệm Niệm nhìn Mộ Dương và Tư Dương, dặn dò:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thời gian này các con chuẩn bị dần đi nhé. Chẳng bao lâu nữa là nhập học rồi, cần hòa đồng với bạn bè. Đến môi trường mới có thể chưa quen, lúc ấy nhớ gọi điện về nhà thường xuyên. Dù sao bây giờ có điện thoại di động, tiện hơn rất nhiều.”
Mặc dù hai đứa trẻ cao lớn, lại học võ từ nhỏ, không cần lo lắng bị người khác bắt nạt, nhưng là một người mẹ, con cái dù có giỏi giang đến đâu thì vẫn là con. Chúng nó mới mười ba tuổi, làm sao cô có thể không lo lắng cho được?
Lục Mộ Dương trấn an mẹ: “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Dương Niệm Niệm nói: “Nếu thiếu gì thì cứ gọi điện về nhà, mẹ sẽ gửi lên cho.”
Mộ Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Nghe vậy, Dương Niệm Niệm quay sang Tư Dương. Không đợi mẹ nói, thằng bé đã nhanh nhảu:
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không bắt nạt bạn bè đâu.”
Dương Niệm Niệm phì cười: “Nếu con mà bắt nạt bạn bè, mẹ sẽ cử bố con đến "dạy dỗ" con đấy.”
Lục Tư Dương quay đầu nhìn bố, cười toe toét: “Mẹ nói câu này uy lực quá, con nghe mà lạnh cả sống lưng.”
Thằng bé không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ duy nhất bố nó.
Lục Ngải Dương thấy mẹ lo lắng cho hai anh trai, cười nhắc nhở:
“Mẹ ơi, còn lâu anh mới nhập học mà.”
Dương Niệm Niệm nghe con bé nói cũng có lý. Cô đứng dậy nói:
“Thế các con đi chơi cờ với ông nội và bố đi! Mẹ đi gọi điện về quê báo tin vui.”
Vâng lời mẹ, Tư Dương và Ngải Dương cùng đỡ ông nội ra bàn cờ. Lục Thời Thâm và Mộ Dương đi theo sau. Nhìn từ phía sau, vóc dáng của hai bố con quả thực giống nhau như đúc.
Dương Niệm Niệm luôn có cảm giác, nhìn cậu con trai cả cứ y hệt phiên bản thu nhỏ của Lục Thời Thâm. Dù đã có tuổi, Lục Thời Thâm vẫn còn phong độ, tuấn tú lạ thường. Không biết sau này con trai lớn lên có được phong thái, cốt cách như bố mình không.
Cô bước tới chiếc máy điện thoại bàn, gọi về quê. Đầu dây bên kia là Quan Ái Liên nhấc máy. Mấy ngày nay đang vào mùa thu hoạch hoa quả, ai nấy đều bận tối tăm mặt mũi. Quan Ái Liên vừa về nhà nấu cơm trưa nên mới có ở nhà.
Mấy năm nay, vườn cây ăn quả thu hoạch tốt, kiếm được không ít tiền. Lục Khánh Viễn lại mở thêm một xưởng đồ hộp, thiếu nhân lực nên phải thuê thêm dân làng làm.
Biết tin hai đứa cháu nhà Niệm Niệm đều thi đỗ vào trường đại học mơ ước, Quan Ái Liên mừng thay cho chúng, cười tít cả mắt.
“Bố mẹ mà biết Mộ Dương và Tư Dương giỏi giang thế này, chắc chắn sẽ mừng lắm. Em dâu, tất cả là nhờ công em, em đã dạy dỗ các cháu rất tốt. Đúng là cha mẹ có học thức, con cái ắt có tiền đồ rạng rỡ!”
Dương Niệm Niệm khiêm tốn đáp:
“Chủ yếu là do hai đứa có chí học hành thôi, em cũng chẳng phải dạy nhiều.”
Quan Ái Liên nói: “Em dâu, em đừng khiêm tốn. Đây là em dạy tốt đấy!”
Con dâu cô có gen sinh đôi, vợ chồng cô cũng gặp may, mới cưới không lâu đã sinh một cặp song sinh kháu khỉnh. Thêm cả cô con gái của Lục Hải Châu, bây giờ cô đã có đủ cả cháu trai, cháu gái, cháu nội, cháu ngoại.