Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 708:



Dương Niệm Niệm tự thấy mình chưa xứng đáng. Mọi người bây giờ đều khen ngợi bọn trẻ học hành giỏi giang, cho rằng là do cô dạy dỗ tốt, nhưng thật ra cô chẳng mấy khi kèm cặp, tất cả đều nhờ chúng tự mình thông minh mà nên. Thế nhưng, cô cũng không thể nói mình không có chút công lao nào. Suy cho cùng, đây cũng là gen di truyền từ cô mà ra. Tự nhủ như vậy, cô thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Chị dâu, đợi mùa vụ xong xuôi, chị đưa các cháu lên Kinh thành chơi nhé? Bọn trẻ lớn thế rồi mà chưa một lần được đặt chân đến Kinh thành bao giờ.”

Quan Ái Liên nghĩ, cô em dâu cũng đã một năm rồi không về thăm nhà, gần đây bố chồng và mẹ chồng cũng cứ lẩm bẩm nhớ ba đứa cháu. Bây giờ Mộ Dương và Tư Dương cũng đã đỗ đại học, nên cùng nhau ăn mừng thì phải. Cô ấy đáp lời:

“Được, đợi sau rằm tháng tới, đồng áng hết bận rộn rồi, chị sẽ đưa bọn trẻ lên đó chơi ít hôm.”

Cô ấy đột nhiên nhắc đến chuyện khác: “Niệm Niệm này, có chuyện này chị muốn nói với em một chút, không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ nhiều nhé.”

Dương Niệm Niệm cười nói: “Chị dâu, chúng ta đều là người một nhà, có gì chị cứ giãi bày, chị em mình không phải khách sáo.”

Quan Ái Liên giọng hơi hạ thấp, ra chiều bí mật nói: “Chị nghe nói Phương Hằng Phi và mẹ hắn ra tù rồi.”

Vụ án năm ấy ồn ào cả một vùng. Phương Hằng Phi và mẹ hắn quả thực đã ngoan cố chống đối, chẳng hề tỏ chút ăn năn hối cải, nên mới bị xử nặng tay. Nhưng mấy năm nay hắn ta ở trong đó cải tạo tốt, nên đã được phóng thích trước hạn đến hai ba năm trời. Nếu không thì vẫn còn phải bóc lịch dài dài.

Dương Niệm Niệm nghe thấy cái tên Phương Hằng Phi, cô không khỏi nhớ đến Dương Tuệ Oánh. Từ dạo cô ta rời đi xứ A Tam quốc, bặt vô âm tín, chẳng rõ còn sống hay đã thác.

Đang mải suy nghĩ, cô nghe Quan Ái Liên tiếp tục: “Phương Hằng Phi sau khi ra tù, lập tức tìm đến nhà người thân để nhận lại con. Thì ra năm đó đứa bé kia hắn đã cho người thân nuôi dưỡng, giờ lại đến nhận. Hắn ta chỉ muốn đợi con lớn để có chỗ dựa tuổi già. Em nói xem, trên đời này sao lại có hạng người thất đức đến vậy? Bố mẹ nuôi của đứa bé không có con, đối xử với nó rất tốt, nếu nó nhận Phương Hằng Phi, sau này không biết rồi nó sẽ phải chịu cảnh khốn khó đến nhường nào.”

May mà năm đó cô em dâu không lấy phải loại người như vậy. Hắn ta quả thực không phải người.

Ánh mắt Dương Niệm Niệm chợt lóe sáng, khóe môi cô cong lên một nụ cười tinh quái: “Chị dâu, chị giúp em một việc nhé. Chị tìm người tung tin rằng đứa bé đó không phải con ruột của Phương Hằng Phi. Nếu đứa bé đó là người thông minh, biết cái gã Phương Hằng Phi kia không phải cha ruột mình, nó sẽ chẳng thèm đếm xỉa đến hắn nữa.”

Vụ án năm xưa tuy xảy ra ngay tại Kinh thành, ai nấy đều rõ Phương Hằng Phi phải bóc lịch vì tội buôn bán con người, song cụ thể thế nào thì chẳng mấy ai tường tận, thành ra chuyện đứa bé không phải con đẻ của gã cũng ít người biết đến.

Bây giờ Phương Hằng Phi muốn con nuôi hắn lúc già, càng sẽ không để lộ bí mật này. Bây giờ cô chỉ cần châm một mồi lửa khơi lên nghi ngờ. Nếu đứa bé biết được thân phận thật sự của mình mà vẫn muốn nhận hắn, thì đó là số mệnh.

Quan Ái Liên cười không ngớt: “Em dâu cứ yên tâm, chuyện này cứ để chị hai đây thu xếp cho.”

Cả hai cùng bật cười. Sau khi trò chuyện thêm một lát, họ mới cúp điện thoại.

Dương Niệm Niệm đến chỗ Lục Thời Thâm, thấy hắn đang chơi cờ cùng các con.

Đến giờ cơm tối, Dương Niệm Niệm nháy mắt với Lục Thời Thâm, rồi nắm lấy eo chồng, nói khẽ:

“Em đau lưng quá, Thời Thâm, anh đi dạo với em một chút được không?”

Tư Dương đã nhìn thấu cái chiêu trò nhỏ của mẹ. Hắn khoanh tay nói: “Mẹ, cái chứng đau lưng của mẹ đã dai dẳng bao năm rồi, sao mẹ không chịu đi bệnh viện khám cho rốt ráo?”

Dương Niệm Niệm chột dạ: “Là bệnh cũ ấy mà, đâu cần khám xét gì. Cứ đi dạo một lát là sẽ đỡ thôi.”

Ngải Dương lo lắng: “Mẹ, con đi cùng mẹ nhé?”

Mộ Dương lên tiếng: “Mẹ đau lưng, những người khác có đi cùng cũng chẳng ích gì đâu, nhất định phải có bố đi cùng mới xuôi. Em đừng có mà làm phiền.”

Ông lão thủ trưởng cũng bật cười, vẫy vẫy tay ra hiệu: “Được rồi, các con mau đi đi!”

Dương Niệm Niệm cười với bố nuôi: “Bố nuôi, bọn con đi đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiền Hồng Chi từ bếp đi ra: “Cô Niệm Niệm ơi, sắp ăn cơm rồi. Hai vợ chồng có ăn cơm tối xong rồi hẵng đi không ạ?”

Dương Niệm Niệm: “Không cần đâu chị Tiền, mọi người cứ ăn đi! Tối nay em không ăn.”

Nói xong, cô cứ như đứa trẻ nhỏ, cô khoác tay Lục Thời Thâm, thong thả bước ra ngoài. Cô không quên quay đầu lại xem mấy đứa nhỏ có lẽ nào lại bám theo không. Thấy không ai đi theo, cô vui vẻ nói:

“Ở ngã tư mới có một quán xiên nướng. Hôm đó em đi qua, thấy mùi thơm lừng một góc phố. Chúng ta đi ăn thử đi.”

Lục Thời Thâm kéo tay cô xuống, rồi nắm chặt bàn tay mềm mại, ánh mắt cưng chiều khẽ gật đầu: “Được.”

Hai người nhanh chóng đến quán xiên nướng mà Dương Niệm Niệm nói. Họ tìm một góc vắng ngồi xuống, gọi vài xiên thịt, vừa nhâm nhi vừa trò chuyện rôm rả.

“Nhà đông con thật cũng nhức cái đầu. Muốn có chút không gian riêng tư mà cũng phải giả vờ đau chỗ này đau chỗ kia.”

Lục Thời Thâm khẽ lau đi vệt dầu mỡ vương trên khóe môi cô, dịu dàng đáp: “Đợi khi bọn nhỏ đều nhập trường rồi, sẽ dễ thở hơn nhiều.”

Dương Niệm Niệm vốn còn hơi tiếc nuối vì hai đứa con lớn sắp đi học xa. Nhưng nghĩ đến khi chúng nó nhập trường, cô có thể ra ngoài ăn xiên nướng, cô lại vui vẻ khôn xiết.

Không phải cô không muốn cho bọn trẻ đi ăn cùng, mà là cô thấy mấy món quà vặt vỉa hè này trông có vẻ không được vệ sinh cho lắm. Cô nào biết rõ nguồn gốc xuất xứ của mấy món thịt xiên này từ đâu. Đừng nhìn bọn trẻ lớn vậy, nhưng thực chất chúng vẫn chỉ là lũ trẻ mới lớn, ăn mấy món đồ linh tinh không tốt cho sức khỏe này e là không ổn.

Nói gì thì nói, cô vẫn là một người mẹ vô cùng có trách nhiệm.

Hai người ăn uống no nê, nắm tay đi về nhà. Chưa đi được vài bước, Dương Niệm Niệm đã bỗng kêu mệt, không sao bước nổi nữa. Lục Thời Thâm không nói hai lời, liền cúi lưng cõng cô lên vai.

Dương Niệm Niệm thích thú tựa lưng vào tấm lưng rộng, tận hưởng cái sự chiều chuộng đặc biệt này. Thấy buồn ngủ, bèn nhắm mắt lim dim một lát.

Ai ngờ, chỉ một thoáng chợp mắt như vậy, cô đã chìm vào giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô là con gái của một thương nhân giàu có ở thời xa xưa. Năm mười hai, mười ba tuổi, cô đã trổ mã xinh đẹp, danh tiếng lan xa khắp vùng.

Một lần nọ, cô lên núi cầu phúc, gặp phải toán sơn tặc, may mắn được một chàng thiếu niên ra tay cứu giúp. Khuôn mặt chàng thiếu niên ấy lại khắc tạc giống y đúc Lục Thời Thâm.

Từ đó, cô thầm yêu anh. Hai năm sau, cô lại gặp được chàng. Anh vận một bộ áo giáp, cưỡi ngựa, là một vị tướng quân trẻ tuổi đắc thắng trở về.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Sau đó, chỉ trong một đêm, cả phủ tướng quân bị diệt sạch không còn một ai. Cô đau đớn khôn nguôi, quyết định xuống tóc nương nhờ cửa Phật, suốt đời ăn chay niệm Phật, thành tâm cầu nguyện cho vị tướng quân không phải chịu khổ luân hồi, kiếp sau được an yên, hạnh phúc trọn vẹn.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, Dương Niệm Niệm bất chợt bừng tỉnh. Cảnh tượng trong mơ vẫn còn hiển hiện rõ mồn một trước mắt, tựa như cô đã từng trải qua thật sự.

Dương Niệm Niệm vẫn còn mơ màng, cô khẽ làu bàu: “Lục Thời Thâm này, kiếp trước anh đã lập gia đình chưa?” Câu hỏi này đã ám ảnh cô rất nhiều năm.

Lục Thời Thâm khựng người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng về phía trước, anh khẽ lắc đầu: “Chưa từng.”

Dương Niệm Niệm lại hỏi: “Thế còn người thương thì sao, anh có chưa?”

Lục Thời Thâm đáp: “Cũng không có ai.”

Dương Niệm Niệm ghì chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, nũng nịu đầy hạnh phúc: “Thế này mới phải lẽ. Em cũng chưa từng vương vấn ai khác.”

Nếu giấc mơ vừa rồi là thật, thì lần gặp gỡ định mệnh giữa cô và Lục Thời Thâm chính là duyên phận mà cô đã thành tâm cầu nguyện suốt cả một kiếp người. Đời này, cô nguyện sẽ ở bên Lục Thời Thâm thật tốt, cả đời viên mãn.

HOÀN