Trong phòng khách, Tạ Khánh Bình và con rể Triệu Duy Thành đang trò chuyện. Cả hai đều xuất thân từ ngành địa chất, có nhiều chủ đề chung. Thêm vào đó, Triệu Duy Thành rất muốn làm vừa lòng ba vợ, luôn chọn những chủ đề mà ông thích để nói, khiến Tạ Khánh Bình, người trầm lặng kiệm lời, bắt đầu kể về những kỷ niệm thời trẻ đi thăm dò, nói đến mặt mày hớn hở, “Ba còn nhớ công việc đầu tiên của mình là làm công nhân dây điện cho đội địa chấn, mỗi ngày phải mang theo hai ba mươi ký cáp và máy thu sóng, có lần đội không có nước uống, đường quá xa không vận chuyển được, mọi người chỉ có thể uống nước từ giếng thăm dò, ai nha, cái vị đó đến giờ ba vẫn không quên được.”
Tạ Quân sau khi dự sinh nhật bạn đã trở về, ngồi bên cạnh nghe hai người trò chuyện, nghe đến đây thì rất thích thú, vội vàng hỏi: “Vị gì vậy ạ?”
“Là vị trứng vịt muối bị hỏng, cái đó còn thối hơn!”
Tạ Quân nhăn mặt eo một tiếng, “Thế làm sao mà uống được?”
“Không uống thì phải làm sao, ở sa mạc, tìm đâu ra nước.”
Tạ Khánh Bình nói rồi nhìn con rể, “Điều kiện ở mỏ dầu bình nguyên tuy cũng khắc nghiệt, nhưng nước thì không thiếu, có lúc còn nổ pháo ở nguồn nước, có thể bắt được nhiều cá, có thêm bữa ăn, lúc đó ngay cả đầu bếp trong đội nấu cá cũng đặc biệt ngon.”
Thế hệ trước làm địa chất đều rất vất vả, nhưng Tạ Khánh Bình chỉ kể những chuyện thú vị. Triệu Duy Thành biết ba vợ nói vậy không phải là tư thái trưởng bối để dạy dỗ mình, liền mỉm cười nói: “Bây giờ điều kiện của chúng ta đã tốt hơn nhiều, sẽ không còn thiếu nước thiếu thức ăn nữa.”
Tạ Khánh Bình cũng cười.
Vừa vặn ngay lúc đó, Tạ Quỳnh đẩy cửa bước vào, từ trước đến nay cô vẫn luôn bụng dạ thẳng thắn, ở nhà mình thì càng như vậy, thấy em gái Tạ Quân, giọng điệu nghiêm khắc hơn, “Lần sau cố gắng về sớm, đừng ở ngoài quá muộn.”
Đứa trẻ ở độ tuổi này đều mê chơi, sau khi Tạ Quỳnh lấy chồng, nhà chỉ còn ba và em gái, em trai Tạ Diễm học đại học mỗi năm về nhà không được mấy lần, Tạ Khánh Bình đôi khi cũng cần đi công tác vài ngày không về, nhà không có ai quản lý, Tạ Quỳnh thật sự lo lắng em gái sẽ buông thả không học hành.
Tạ Quân cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Biết ạ.”
Tạ Quỳnh cho sổ tay vào túi, gật đầu với Triệu Duy Thành, nói với Tạ Khánh Bình: “Ba, chúng con về trước, muộn rồi.”
Triệu Duy Thành vội vàng theo sau, “Ba, chúng con đi đây.”
“Ừ, ba tiễn mấy đứa.”
Mỗi bước mỗi xa
Tạ Khánh Bình và Tạ Quân đều đứng dậy tiễn hai vợ chồng bọn họ, Tạ Quỳnh vừa nhấc chân sải bước leo lên xe đạp, vẫy tay chào hai người, Triệu Duy Thành cũng nói: “Ba, đừng tiễn nữa, về đi, có con đây rồi, chúng con đi đây.”
Tính cách của Tạ Quỳnh mạnh mẽ, dù đang mang thai vẫn làm việc rất vang dội, khiến Triệu Duy Thành cảm thấy một trận kinh hãi, thốt lên: “Em cẩn thận chút.”
Tạ Quỳnh nghe lời giảm tốc độ xe, “Đuổi theo.”
Nhìn theo vợ chồng bọn họ biến mất trong tầm nhìn, Tạ Khánh Bình cũng cùng Tạ Quân quay vào nhà.
Tạ Quỳnh và Triệu Duy Thành về đến nhà đã hơn chín giờ tối, trong cùng một tòa nhà các hộ khác đã bật đèn, có thể nghe thấy tiếng cười đùa, chỉ có nhà bọn họ vẫn tối đen như mực.
Mặc dù Tạ Quỳnh dù đã quen với cách làm của cha mẹ chồng, trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại không vui, vừa vào nhà đã bật đèn, trước tiên đi rửa tay.
Triệu Duy Thành thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài, nhanh chóng đậu xe vào sân rồi đi vào, thấy Tạ Quỳnh chuẩn bị đun nước thì vội vàng tiếp nhận, “Mẹ gần đây bận gì vậy? Khuya thế còn chưa về.”
Tạ Quỳnh đáp: “Nghe nói bên nông trườn không biết khi nào đã làm một cái hồ, mọi người đang tụ tập bàn bạc nuôi gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đun xong thì gọi em, hôm nay nhà dì La đặt bốn chiếc áo lông, em đi sắp xếp vật liệu một chút.”
Nhà bọn họ sử dụng khí gas tự nhiên từ mỏ dầu, đun rất nhanh, không thể không có người canh chừng.
Triệu Duy Thành gật đầu.
Tạ Quỳnh quay vào phòng ngủ, lật xem kế hoạch công việc tương lai, chậm rãi ghi chép lại những gì đã làm hôm nay, vừa viết xong, Triệu Duy Thành đã gọi cô đi tắm, “Nước đã chuẩn bị xong, em mang thai thân mình nặng nề, có cần anh vào giúp không?”
Bụng năm tháng vẫn ổn, Tạ Quỳnh lắc đầu, “Không cần.”
“Vậy em cẩn thận nhé.”
“Đàn ông lớn như vậy mà sao cứ mãi dong dài.”
Tạ Quỳnh lầm bầm ôm theo quần áo thay đi vào phòng vệ sinh
Tháng Chín trời không quá lạnh, nước ấm vừa đủ, Tạ Quỳnh múc một gáo nước dội lên người, sau khi ướt thì thoa xà phòng, xả lại hai lần là xong.
Theo sát sau đó, Triệu Duy Thành cũng vào phòng vệ sinh.
Tạ Quỳnh tắm xong định làm một chút việc, lấy vải ra cắt một chút, thấy chiếc máy may để ở góc phòng ngủ, trong lòng lại không vừa ý.
Một căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông, đồ đạc chất đầy, không có nhiều chỗ để đi lại, trước đây vốn là phòng đơn của Triệu Duy Thành, giờ còn phải thêm máy may của cô, nút bấm, viền, đống vải, các cuộn chỉ đủ màu, mẫu giấy xếp chồng lên nhau, bàn ủi, kim khâu tay và các dụng cụ may khác.
Tạ Quỳnh không ngồi yên được, nghĩ rằng sau khi chuyển nhà nhất định phải quy hoạch lại không gian làm việc của mình cho đàng hoàng.
Triệu Duy Thành bước vào thấy cô ngồi trước bàn viết viết vẽ vẽ, anh nở nụ cười, cầm máy ảnh canh góc, “Tách” một tiếng, chụp một bức ảnh của Tạ Quỳnh.
“Lại chụp nữa?”
Tạ Quỳnh nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn anh, “Có gì hay ho đâu mà chụp.”
“Cái này gọi là ghi lại thực tế.”
Triệu Duy Thành tựa nửa người vào trước bàn học, tỉ mỉ ngắm nhìn vợ, “Một tuần không gặp em, thấy bụng hình như lớn hơn một chút.”
Tạ Quỳnh sờ sờ bụng, “Lớn thật à? Sao em lại cảm giác cũng giống như một tháng trước.”
Triệu Duy Thành cuộn lọn tóc của cô quanh ngón tay, “Có thể lâu rồi anh không gặp em.”
Triệu Duy Thành định nói mình đâu có nói nhảm, nhưng câu vừa nói ra thì cả hai đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách, Tạ Quỳnh trước tiên nói: “Mẹ về rồi.”