Triệu Duy Thành đứng dậy đi về phía phòng khách, Tạ Quỳnh cũng đi theo ra ngoài.
Trình Hiến Anh xách theo một thùng vào bếp, bên trong không biết chứa cái gì, tiếng động rất lớn, Triệu Duy Thành tưởng bà mua lươn về, “Cái gì vậy ạ?”
“Thằng ba về rồi à.”
Mỗi bước mỗi xa
Trình Hiến Anh mở nắp, “Xem đây, tôm hùm, mai chúng ta làm tôm hùm xào cay.”
Triệu Duy Thành nhìn thấy tràn đầy một thùng, lại hỏi: “Nhiều thế có ăn hết không?”
Trình Hiến Anh chậc một tiếng, “Nhìn con nói kìa, chút tôm hùm này còn ăn không hết sao? Chúng ta ăn một ít, phần còn lại chia cho các hộ trong tòa nhà, để mọi người cùng nếm thử một chút.”
Tạ Quỳnh thắc mắc, “Mua ở đâu vậy ạ?”
Trình Hiến Anh chỉ về phía nam, “Mua từ ngư dân Bình Lai kia, mẹ với thím Trương và nhà Hiểu Tuyết mua một thùng.”
Từ thị trấn Nghi Trường đến Bình Lai đi xe buýt cũng mất một tiếng rưỡi, đi về mất ba tiếng, Triệu Duy Thành ngạc nhiên, “Mọi người đi xa vậy? Đi làm sao?”
Trình Hiến Anh thẳng sống lưng: “Đi xe ba bánh, bọn mẹ thay phiên nhau lái, một lát là tới, chút khoảng cách ấy tính là cái gì.”
Tạ Quỳnh nghĩ thầm, một lát của mẹ cũng đủ lâu rồi, khó trách muộn như thế mới về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Duy Thành nhíu mày thật sâu, giọng không hài lòng nói với bà, “Không có việc gì thì đừng đi xa thế, mẹ tưởng mình còn trẻ lắm sao? Đừng có mãi không chịu già, đến lúc mệt mỏi sinh bệnh thì khổ nhất vẫn là mẹ, trước đây còn kêu đau chân, chẳng phải bác sĩ đã bảo mẹ nghỉ ngơi nhiều hơn, ít lao động chân tay hơn đấy sao?”
Trình Hiến Anh tức thì mặt mày lập tức không vui, “Lái xe ba bánh cũng gọi là lao động nặng sao? Hồi trẻ mẹ chuyển gạch cả một ngày cũng không vấn đề gì.”
“Ranh con, anh trai mày không có ở nhà thì đến lượt mày quản mẹ hả.”
Triệu Duy Thành cũng không sợ, “Sao con không thể quản mẹ chứ? Con là con trai của mẹ, anh trai và chị gái đều không có ở đây, nếu con không quản mẹ thì ai quản? Đến khi mẹ bệnh cũng không phải do con đưa mẹ đi bệnh viện sao?”
Trình Hiến Anh tức giận quay đầu đi, “Được rồi, mày ghét bỏ mẹ già rồi không dùng được nữa đúng không? Vậy được, lần sau để mẹ tự đi bệnh viện.”
“Mẹ ít dùng chiêu này đi, mẹ biết con không có ý đó, con đang nói cái này thì đừng lôi cái khác vào.”
Triệu Duy Thành bổ sung: “Nếu mẹ không nghe lời, con sẽ đi tìm thím Trương, để thím ấy biết đầu gối của mẹ không tốt, con xem sau này thím ấy có dám đưa mẹ đi lung tung nữa không.”
Trình Hiến Anh lúc còn trẻ đã quen chạy nhảy, còn hoang dã hơn cả đàn ông, ai biết đến tuổi trung niên người lại mang đầy bệnh tật. Năm ngoái bà vừa phẫu thuật đục thủy tinh thể, năm nay lại gặp vấn đề ở đầu gối, bà cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng lại không ngồi yên được, chỉ cần có thời gian là lại muốn ra ngoài, nghe thấy con trai chuẩn bị nói với mấy chị em bạn già của mình, mặt đã giận đến đỏ bừng lên.
Vừa rồi Tạ Quỳnh vẫn chưa nói gì, mẹ chồng này của cô da mặt rất mỏng, lòng tự trọng cao, con trai nói vài câu đã khiến bà tức giận như vậy, nếu cô lại chen vào thì tình hình chỉ càng tồi tệ hơn.
Cuộc cãi vã kết thúc, cô kéo tay áo Triệu Duy Thành, mới lên tiếng: “Mẹ, nước đã sôi rồi, mẹ đi tắm đi.”
Trình Hiến Anh xụ mặt quay người rời đi.
Triệu Duy Thành thở phào một hơi, nhìn về phía Tạ Quỳnh, “Chúng ta cũng về ngủ thôi.”