Thời gian thấm thoắt thoi đưa đến ngày kia, Tạ Quỳnh không tiện mang theo Triệu Mẫn Trinh, giao con cho Tô Vĩnh Hồng, buổi sáng ăn sáng ở nhà xong thì đến tiểu khu kiến thiết đón Trình Hiến Anh, chuẩn bị trước khi chính thức gặp Phương Ly ở bệnh viện sẽ dặn dò Trình Hiến Anh vài câu cuối.
Lần này nếu mẹ chồng nàng dâu lại xích mích, e rằng mười mấy năm cũng không thể hòa giải được, cô cũng sẽ là tội đồ.
Tạ Quỳnh không yên tâm, trên đường không ngừng nói: "Mẹ, lần này hoàn cảnh khác với trước đây, mẹ nhất định phải tỉnh táo, đừng có nói năng lung tung rồi lại còn giận dỗi như trước nữa."
"Mẹ biết rồi."
Trình Hiến Anh cũng không ngờ con dâu cả lại có thai, nhưng bà cũng biết đây không phải lúc vui mừng, mỏ dầu quản lý kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, trước đây Phương Ly mang thai đứa thứ hai còn không bị quản chặt, đến khi sinh con thì tình hình căng thẳng, cũng bị bên kế hoạch hóa gia đình để ý, sau khi sinh Triệu Thụy Tường, bên kế hoạch hóa gia đình đã mấy lần đến nhắc nhở Phương Ly đi buộc ga-rô, vẫn là bà nghĩ ra chủ ý để Phương Ly tạm thời về quê trốn một tháng mới tránh được.
Là phụ nữ, Trình Hiến Anh cũng hiểu rõ việc phá thai đối với phụ nữ có thai mài nói là một chuyện đau khổ đến nhường nào, đó không chỉ là nỗi đau về thể xác mà còn là một rào cản tâm lý khó vượt qua.
Vì vậy, không cần Tạ Quỳnh nhắc nhở, Trình Hiến Anh cũng biết hôm nay nên làm gì, "Yên tâm đi, mẹ biết phải làm thế nào."
Mẹ chồng nàng dâu ra đến trạm xe buýt rồi lên xe, nghĩ đến chuyến đi này là để làm gì, cả hai đều có chút trầm mặc, suốt đường đi không nói nhiều.
Đến bệnh viện, hai người xuống xe, Phương Ly và Triệu Duy Nghị đã đợi ở cổng rồi, hai vợ chồng trông có vẻ tâm trạng không tốt, một người cúi gằm mặt, một người mắt đỏ hoe.
Trình Hiến Anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Vào thôi, đừng đứng ở ngoài này nữa."
Tạ Quỳnh đỡ Phương Ly, bốn người đi vào bệnh viện, lấy số khám khoa phụ sản, Phương Ly nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, vô cùng lo lắng.
Khoa phụ sản đông người, lấy số xong, bốn người lại đợi hơn một tiếng đồng hồ, nghe Phương Ly nói là siêu âm để phá thai, bác sĩ có lẽ cũng hiểu, hỏi cô: "Đã làm kiểm tra chưa?"
Phương Ly lắc đầu: "Chưa."
Bác sĩ liền nói: "Đi kiểm tra trước đi, kiểm tra xong rồi sẽ sắp xếp phẫu thuật phá thai."
Làm xong các kiểm tra huyết áp cơ bản, Phương Ly nằm ngửa trên chiếc giường quen thuộc trước đây, nắm chặt lấy tấm ga trải giường, bác sĩ đặt ống nghe lên bụng dưới của chị ta, nín thở từ từ tìm vị trí tim thai.
Bác sĩ tìm một lúc lâu, mày càng nhíu chặt, nói với chị ta: "Không đúng rồi, cô không có thai, hoàn toàn không nghe thấy tim thai đâu cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Ly ngây người, vội vàng ngồi dậy, "Không thể nào? Bác sĩ tìm lại xem, tôi có phản ứng ốm nghén, hơn nữa kinh nguyệt của tôi cũng ba bốn tháng không thấy rồi, đây không phải có thai thì là gì?"
"Thật sự không có, tôi đã tìm rất nhiều lần rồi, không sai được đâu."
Bác sĩ cất ống nghe, giọng bình tĩnh: "Kinh nguyệt không thấy có thể là do nguyên nhân khác, làm xét nghiệm nội tiết tố và siêu âm đi."
Phương Ly tỉnh tỉnh mê mê xuống giường, Tạ Quỳnh cũng đi theo chị ta vào, lúc này nghe bác sĩ nói vậy, cũng không biết nên vui hay buồn, vui vì không phải phá thai nữa, buồn vì không biết rốt cuộc là bệnh gì.
Trình Hiến Anh và Triệu Duy Nghị lo lắng chờ ở ngoài cửa, thấy hai người ra, vội vàng muốn biết bác sĩ nói gì, Tạ Quỳnh khẽ nói: "Còn phải làm thêm mấy xét nghiệm nữa."
Phương Ly vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để phá thai, ai ngờ kiểm tra lại không có thai, lúc này đầu óc rối bời, càng thêm hoang mang lo sợ, đến tuổi của chị ta, kinh nguyệt đúng là thứ phiền toái, đến thì thấy phiền, chậm thì lo lắng, mấy tháng không thấy thì chuyển thành sợ hãi, đặc biệt là kinh nguyệt của Phương Ly trước đây rất đều, đột nhiên bốn tháng không có kinh, càng thêm lo lắng.
Giọng chị ta run rẩy, đôi mắt mờ mịt nhìn Triệu Duy Nghị, "Phải làm sao đây? Bác sĩ nói không có thai, vậy chắc chắn là trên người em có bệnh gì rồi, nhỡ đâu là ung thư thì sao, Thụy Kỳ Thụy Tường còn nhỏ như vậy, nếu em đi rồi thì hai đứa nó làm sao?"
Mỗi bước mỗi xa
Triệu Duy Nghị nghe chị ta nói vậy trong lòng cũng hoảng, cố gắng trấn an: "Nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo lắng."
Phương Ly tự mình làm mình rối trí, sắc mặt trắng bệch.
Trình Hiến Anh không nhìn nổi, giọng đầy khí lực quát: "Nói gì mà lời lẽ bi quan vậy, bây giờ còn chưa kiểm tra xong mà đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất rồi, chúng ta cứ nghe bác sĩ, đi làm kiểm tra trước đã."
Tạ Quỳnh hận mình ăn nói vụng về, chỉ có thể đỡ Phương Ly đi làm kiểm tra, siêu âm là thiết bị bệnh viện mới mua năm nay, người kiểm tra đông, xếp hàng hơn nửa tiếng mới đến lượt bọn họ.
Đến xét nghiệm nội tiết tố, y tá phụ trách nhiều, thời gian xếp hàng cũng ngắn hơn, rất nhanh đã xong, nhưng kết quả xét nghiệm phải đến tối mai mới có, hôm nay bọn họ chỉ có thể về trước, ngày kia lại đến.
Ra khỏi bệnh viện đã là hai giờ chiều, bốn người vào một quán mì gần bệnh viện mỗi người gọi một bát, nghĩ đến kết quả kiểm tra chưa biết, mọi người đều không có khẩu vị, ăn cũng chậm.
Tạ Quỳnh cẩn thận nhìn sắc mặt mọi người trên bàn, Triệu Duy Nghị ăn như nhai sáp, sắc mặt nặng nề.
Phương Ly mắt đỏ hoe, hít hít mũi, Tạ Quỳnh vội đưa cho chị ta tờ giấy, Phương Ly cảm ơn rồi dùng giấy lau mũi, cầm đũa ăn vài miếng rồi không ăn nổi nữa.
Trình Hiến Anh tùy tiện đổ ớt và giấm chua vào bát mì, liếc nhìn con dâu cả, "Đừng nghĩ nhiều, ăn đi, con người ta ấy mà, chỉ cần ăn ngon thì sẽ không có bệnh nặng đâu."
"Không bệnh thì chúng ta cảm tạ trời đất phù hộ, có bệnh thì chữa, bệnh viện mỏ dầu không chữa được thì đi thành phố lớn chữa, chỉ cần người còn thì không có khó khăn nào không vượt qua được."