Trước đây Phương Ly hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Trình Hiến Anh, luôn cảm thấy bà nói chuyện quá thẳng thắn, không nể nang ai, nhưng lúc này nghe bà nói những lời này, trong lòng lại thấy ấm áp, cảm động vô cùng, gọi một tiếng "Mẹ".
Sắc mặt Trình Hiến Anh vẫn không đổi, nhìn hai vợ chồng bọn họ, thúc giục: "Mau ăn đi, lát nữa mì nguội hết bây giờ."
Dù Phương Ly và Triệu Duy Nghị vẫn không có khẩu vị, nhưng nghe lời Trình Hiến Anh thì trong lòng có thêm động lực, nghe lời cầm đũa ăn thêm vài miếng.
Ăn xong, Triệu Duy Nghị tiễn bọn họ lên xe buýt, trước khi lên xe nói với Tạ Quỳnh: "Hôm nay làm phiền mọi người rồi, trên đường về đi cẩn thận nhé."
Tạ Quỳnh khuyên nhủ: "Không phiền đâu anh cả, anh cả nhớ để ý đến cảm xúc của chị dâu nhiều hơn, lúc này trong nhà không thể thiếu ai được."
Triệu Duy Nghị quay đầu nhìn vợ một cái, gật đầu với cô, "Anh biết rồi."
Tạ Quỳnh và Trình Hiến Anh lên xe buýt tìm chỗ ngồi, Trình Hiến Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài, "Haiz, con người ta ấy mà, đang sống yên ổn sao tự dưng lại xảy ra chuyện như vậy chứ, còn trẻ như thế, ông trời sao nhẫn tâm vậy."
Tạ Quỳnh nắm tay bà an ủi, "Nhất định sẽ không sao đâu mẹ."
Trình Hiến Anh không nói gì nữa, chỉ là tiếng thở dài không ngừng, mãi đến khi xuống xe mới nói với cô, "Không cần tiễn đâu, mẹ tự đi bộ về được rồi, trên đường còn có thể nghĩ ngợi chút chuyện, nhà còn có Xuân Vũ, con cũng mau về đi."
Tạ Quỳnh thấy bà kiên quyết, nhìn theo bóng lưng mẹ chồng vào tiểu khu rồi cũng quay người bắt xe về nhà.
Mọi người sốt ruột chờ đợi kết quả kiểm tra, lại hai ngày trôi qua, bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ xem xong kết quả siêu âm và xét nghiệm nội tiết tố của Phương Ly, nhẹ nhàng nói: "Là hội chứng buồng trứng đa nang."
Phương Ly cũng là lần đầu tiên nghe thấy tên của căn bệnh này, ngẩn người, "Đây là bệnh gì vậy?"
Bác sĩ trả lời: "Là một loại bệnh rối loạn chuyển hóa nội tiết khá hiếm gặp hiện nay."
Trình Hiến Anh không hiểu những thuật ngữ này, nóng lòng tiến lên hỏi dồn: "Vậy bác sĩ, bệnh này chữa thế nào ạ?"
"Bệnh này nguyên nhân phức tạp, hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị dứt điểm, tôi kê cho cô chút thuốc điều chỉnh kinh nguyệt, trước hết để kinh nguyệt trở lại bình thường."
Bác sĩ nhìn Phương Ly nói tiếp: "Rất nhiều bệnh cũng là bệnh do tâm lý, bình thường cô chú ý tập luyện, ít uống rượu, ít thức khuya, ăn uống điều độ hơn, giữ tâm trạng thoải mái, đừng nghĩ ngợi nhiều, sau khi có kinh nguyệt thì hai tháng sau tới đây tái khám."
"Đi lấy thuốc trước đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhận được kết quả này, Phương Ly mừng đến rơi nước mắt, nỗi lo lắng suốt hai ngày qua cuối cùng cũng được trút bỏ, chị ta liên tục cảm ơn, "Cảm ơn bác sĩ."
Tạ Quỳnh và Trình Hiến Anh cũng vội vàng cảm ơn rồi đi lấy thuốc.
Ra khỏi bệnh viện, cả nhà thay đổi vẻ u ám lúc đến, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, trên mặt ai cũng nở nụ cười, Trình Hiến Anh vui vẻ nói: "Ôi giời, mẹ đã bảo chắc chắn không sao mà, con cứ lo lắng nhiều quá, mệt mỏi."
Bà lại nhìn Triệu Duy Nghị, vỗ vai con trai, dạy dỗ: "Còn con nữa, sau này phải thương vợ nhiều vào, khoa thiết bị của các con nhiều người như vậy, chuyện đi công tác không thể cứ giao cho con mãi được, nên nhàn rỗi thì phải học cách nhàn rỗi, đối mặt với lãnh đạo thì phải khéo léo một chút."
Triệu Duy Nghị cười gật đầu, Phương Ly cười chân thành, "Mẹ, Tiểu Quỳnh, cảm ơn mọi người."
Trình Hiến Anh xua tay, "Người một nhà cảm ơn cái gì, đi thôi, mẹ mời, hôm nay chúng ta đi ăn quán đi."
Triệu Duy Nghị đứng ra, lập tức nói: "Sao có thể để mẹ mời khách được, con trả tiền, muốn ăn gì cứ gọi thoải mái."
Tạ Quỳnh tươi cười nói: "Vậy em không khách sáo nữa đâu."
Mỗi bước mỗi xa
Cả nhà vui vẻ kéo nhau đến quán gà nướng nổi tiếng nhất mỏ dầu hiện tại, ăn xong thấy ngon, nghĩ đến trong nhà vẫn còn người chưa ăn, mỗi người gói một con mang về.
Lúc Tạ Quỳnh về đến nhà, Tô Vĩnh Hồng đang ngồi trên sô pha cho Triệu Mẫn Trinh uống sữa, cô đi tới, "Xuân Vũ hôm nay ngoan không dì?"
Tô Vĩnh Hồng với giọng điệu chân thành: "Ngoan lắm, thật lòng mà nói, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào đằm như vậy."
Tạ Quỳnh chăm sóc con cũng thấy con gái khá dễ nuôi, bình thường nguyên nhân khóc dường như chỉ có đói bụng, cô cười nói: "Lát nữa tôi còn phải ra ngoài một chuyến, Xuân Vũ nhờ dì trông giúp."
Tô Vĩnh Hồng đáp một tiếng được.
Tạ Quỳnh trở lại phòng làm việc, gói ghém hai bộ váy đã làm xong hôm trước, chuẩn bị đến cửa hàng vải giao cho Đinh Lăng Dao. Trước đây, để cảm ơn sự giúp đỡ của Đinh Lăng Dao, cô đã hứa may cho cô ấy năm bộ đồ mùa hè, ba bộ đã làm xong trước khi sinh và đã gửi cho cô ấy rồi
Khi bàn bạc về kiểu dáng của hai bộ còn lại, Đinh Lăng Dao nghe nói gần đây cô đang học thiết kế quần áo nữ mới, nhất thời hứng thú, liền đề nghị hai bộ này để cô tùy ý sáng tạo, khi nào làm cũng được.
Tạ Quỳnh không thích kéo dài, tranh thủ lúc rảnh rỗi học tập gần đây, cô đã may xong hai chiếc váy, đạp xe đến trung tâm thương mại Phú Khê.
Đinh Lăng Dao đang bận rộn ở quầy, thấy cô đến, nháy mắt ra hiệu, tìm quản lý nói mình bị đau bụng muốn đi vệ sinh, rồi lén lút trốn ra ngoài.