Hai người lên lầu, ngồi trò chuyện trên chiếc ghế dài ở tầng ba, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Tạ Quỳnh sinh con. Đinh Lăng Dao thấy sắc mặt cô hồng hào tươi tắn, khẽ cười nói: "Xem ra mấy tháng này cô sống không tồi."
"Cũng tạm."
Tạ Quỳnh cười cười, đưa gói đồ cho cô ấy, "Mau mở ra xem có thích không, cả hai đều là váy dài."
"Quần áo do cô làm tôi chưa bao giờ không hài lòng."
Đinh Lăng Dao cười mở gói đồ, trước tiên lấy ra một chiếc váy kẻ sọc màu xanh nhạt, cầm lên ướm thử ngang vai.
Tạ Quỳnh giới thiệu với cô ấy: "Vì bây giờ là mùa hè, thời tiết khá nóng, tôi làm tay áo cánh tiên nhỏ, vạt váy cũng không làm quá dài, nhưng để tránh quá đơn điệu, tôi đã làm vạt bất đối xứng dài đến đầu gối, hơn nữa dáng người cô hơi gầy, vai và cổ cũng rất đẹp, cổ áo tôi làm kiểu vuông, vừa hay có thể khoe được đường cong xương quai xanh, phần n.g.ự.c làm nhún bèo, tôn eo."
Chiếc váy đơn giản nhưng vẫn lịch sự, đi đâu mặc cũng hợp, Đinh Lăng Dao vui mừng khôn xiết, cầm chiếc váy kẻ sọc xoay hai vòng tại chỗ, "Váy đẹp quá, trời ơi, cô thật là lợi hại!"
Tạ Quỳnh thần bí nói: "Mau xem cái tiếp theo đi."
Đinh Lăng Dao cẩn thận gấp chiếc váy kẻ sọc lại rồi bỏ vào, rút ra chiếc váy hai dây dài màu xanh lục bảo sáng, dây nhỏ, viền cổ xếp nếp bèo nhún được đính một vòng ngọc trai màu hồng phấn, cầm trên tay rất nhẹ, vừa mềm vừa trơn mượt.
Đường nét chiếc váy mềm mại, có cảm giác rủ tự nhiên, giống như một đám mây đang trôi.
Chiếc váy rất đẹp, lộng lẫy rực rỡ, đẹp đến nỗi Đinh Lăng Dao cảm thấy căn bản không phải kiểu người như mình có thể mặc được, hơn nữa lại quá ôm sát đường cong cơ thể, cũng khiến cô ấy có chút lo ngại, "Ừm, váy đẹp thì đẹp thật, nhưng thiết kế táo bạo quá, hở nhiều quá, có phải không hợp để tôi mặc không?"
Bây giờ phong cách quần áo nữ nói chung có xu hướng bảo thủ, khi Tạ Quỳnh làm chiếc váy này cũng đã đoán trước được phản ứng của cô ấy, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhịn được, cuối cùng vẫn làm. Cô đứng dậy, "Hợp chứ, dáng người cô đẹp như vậy, da trắng, eo thon chân dài, mặc lên chắc chắn rất đẹp."
Đinh Lăng Dao thật sự không dám mặc ra ngoài, miệng muốn từ chối nhưng lại không nói nên lời, chiếc váy đẹp như vậy, dù không mặc được thì để ở nhà ngắm cũng thích rồi, cô ấy vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ mà nhận lấy chiếc váy, cảm thán: "Cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi còn không biết trên thế giới này váy có thể làm đẹp đến thế."
Tạ Quỳnh cười nói: "Cô thích là tốt rồi."
Mỗi bước mỗi xa
Trong lòng Đinh Lăng Dao cảm thấy tiếc nuối, "Chuyện tố cáo chẳng phải đã giải quyết rồi sao? Vậy khi nào cô bắt đầu nhận đơn hàng lại?"
Tạ Quỳnh trả lời: "Đơn tố cáo thì đã giải quyết rồi, nhưng kỹ thuật của tôi vẫn còn kém một chút, cần phải học thêm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đinh Lăng Dao thở dài: "Hầy da, cô đúng là quá khiêm tốn rồi, gần đây ở phố Tây mới mở một tiệm may, làm ăn rất tốt, nhưng tô thấy đồ của cô ta làm còn kém cô xa."
Mắt Tạ Quỳnh sáng lên, nghe đến đây cô bắt đầu thấy hứng thú, "Ai mở vậy? Tôi có quen không?"
Đinh Lăng Dao nói: "Chắc cô không biết đâu, thợ may này mới đến, vừa khai trương đã thuê hai người, may đồ nhanh lắm, nghe nói một ngày may được hai mươi bộ, miệng còn rất dẻo, cũng biết quảng cáo nữa, nhiều thợ may nhỏ ở mỏ dầu chúng ta bị cướp hết khách rồi."
Tạ Quỳnh có vẻ suy tư, Đinh Lăng Dao liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, vội vàng nhét hai chiếc váy vào gói đồ, vội vã đứng dậy, "Ôi trời, sao chớp mắt đã đến giờ này rồi, không nói với cô nữa, không về nhanh tôi sẽ bị mắng c.h.ế.t mất, hôm nay thật sự cảm ơn cô nhé, sau này cô lại đến tôi mời cô ăn cơm."
Tạ Quỳnh nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi, chậm rãi xuống lầu, nghĩ nghĩ rồi rẽ vào phố Tây, đi bộ dọc theo con phố chưa đầy hai phút, rất nhanh đã thấy tiệm may mà Đinh Lăng Dao nói, biển hiệu viết "Cắt May Thủ Công Cực Quang", trước cửa còn dựng hai bó hoa khai trương lớn, cửa hàng trông không lớn lắm, bên trong khá đông người, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi bên trong.
Tạ Quỳnh đứng tại chỗ nhìn một lúc rồi quay người đạp xe rời đi.
Cô không mấy yêu thích chuyên ngành kế toán, phần lớn là do cân nhắc đến thực tế, lúc đó đăng ký cũng nghĩ sau này tốt nghiệp không lo không được phân công công việc, còn có thể làm việc trong văn phòng đông ấm hè mát, không phải dãi nắng dầm mưa ở bên ngoài.
Có một tiệm may riêng là ước mơ của Tạ Quỳnh, tiếc là cô cảm thấy bây giờ vẫn chưa đến lúc, cả về thời cơ lẫn thực lực, cô đều chưa chuẩn bị xong, mà trước mắt cô đang chờ đợi là hết thời gian nghỉ thai sản trở lại nhà máy khai thác dầu làm việc.
Ngày mười tháng bảy là ngày Tạ Quỳnh đi làm, trong gần một trăm ngày nghỉ, cô đã sinh một đứa con, đến bây giờ nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô vẫn có chút không dám tin.
Công việc kế toán nhàm chán, nhưng nghĩ đến việc mình đã nghỉ làm bao nhiêu ngày ở nhà chăm sóc con, hôm nay cuối cùng cũng có thể trở lại vị trí công tác, trong lòng Tạ Quỳnh vẫn rất bồi hồi, cũng có chút không nỡ rời con gái, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sau khi sinh con cô rời xa con cả ngày lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên một mình Tô Vĩnh Hồng chăm sóc Triệu Mẫn Trinh cả ngày.
Sáng sớm, Tạ Quỳnh quyến luyến tạm biệt con gái, cầm chìa khóa ra cửa, Triệu Duy Thành cùng cô xuống lầu, "Em yên tâm đi, dì Tô sẽ chăm sóc tốt cho Xuân Vũ thôi."
Tạ Quỳnh gạt bỏ những lo lắng vớ vẩn trong đầu, tự động viên mình, "Bắt đầu đi làm!"
Đã lâu rồi cô không xuống lầu sớm như vậy, nhất thời gặp không ít người quen trong khu nhà, mọi người biết cô hết thời gian nghỉ thai sản, cũng cười trêu vài câu.
Trong không khí dường như tràn ngập mùi tự do, cô đón gió tinh thần phấn chấn đạp xe đến nhà máy khai thác dầu, đỗ xe vào chỗ đậu xe ở cổng lớn, rồi đi bộ đến văn phòng.
Ngày đầu tiên trở lại làm việc, cô cố ý đến sớm hơn mười mấy phút, nghĩ hôm nay mình sẽ đến mở cửa, ai ngờ từ xa cô đã thấy cửa văn phòng mở toang, ngoài cửa có một người đàn ông trẻ tuổi cầm bình tưới đang tưới hoa hướng dương.
Tạ Quỳnh lộ vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ trưởng phòng lại đổi người chăm sóc hoa rồi sao, nhìn hai cái rồi sải bước đi vào, không ngờ người đàn ông vươn tay chặn cô lại, tươi cười hỏi: "Đồng chí, cô tìm ai? Có việc gì không?"