Thăng tiến ở phòng tài chính vốn đã khó khăn, trên có Quách Diên Phi, dưới có Cát Tiểu Bình, có thể nói, trong hai mươi năm tới, Tạ Quỳnh về cơ bản không cần cân nhắc chuyện thăng chức, việc để bản thân ấm ức nhằm duy trì hòa bình bề ngoài hoàn toàn không cần thiết. Cô lạnh lùng nói: "Tự cô nên để ý một chút, đừng để bị người ta bán đứng còn giúp người ta đếm tiền."
"Tôi biết rồi."
Tôn Liên Thải lại dày mặt khoác lên cánh tay cô, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Tạ Quỳnh không nói gì , mặc kệ cô ta, cùng cô ta đi đến căn tin ăn cơm. Đồ ăn ở xưởng khai thác dầu vẫn ngon như trước, đã lâu không ăn, Tạ Quỳnh có chút nhớ, cũng lười so đo chuyện vặt vãnh ở văn phòng này nữa, tận tình chọn lựa đồ ăn trưa.
Thời tiết mùa hè nóng nực, lúc này những chiếc bàn dưới quạt đều đã ngồi kín người. Tạ Quỳnh miễn cưỡng tìm được một chỗ ngồi ở rìa, ít nhiều cũng đón được chút gió mát từ quạt, Tôn Liên Thải ngồi xuống đối diện với cô.
Lúc này Tôn Liên Thải không dám chọc cô, yên lặng ăn cơm của mình, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn cô vài cái, Tạ Quỳnh coi như không thấy, chuyên tâm ăn cơm.
Hai người bọn họ im lặng, nội dung trò chuyện của bàn bên cạnh truyền đến rõ ràng. Tạ Quỳnh nhìn thấy bộ đồng phục màu xanh trên người hai người đó, là người của phòng bảo vệ.
Người trẻ tuổi phẫn nộ nói: "Bọn này thật quá càn rỡ, làm như vậy thì khác gì thổ phỉ thời đại cũ chứ."
Người đàn ông mặt vuông lớn tuổi hơn một chút ngồi đối diện anh ta cười hì hì: "Hầy da, kiến thức của cậu nông cạn quá rồi. Mấy thứ dầu đựng trong bao thì ính là gì, chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, nhắm mắt cho qua đi. Cậu chưa thấy người ta dùng xe chở dầu à? Ban ngày người ta ngủ ở nhà, ban đêm bắt đầu làm việc, có bản lĩnh lắm đấy, lái xe đến thẳng, đục một lỗ trên đường ống dẫn dầu, hút một lần mấy tiếng đồng hồ, đợi người ta đến thì đã lái xe chạy mất rồi. Cậu đuổi theo điều tra cũng vô ích, chẳng ai thừa nhận đâu, hỏi ai cũng không ra, dịch vụ trọn gói luôn. Xe bên này vừa hút xong thì bên kia lập tức chở đi bán, nhanh lắm, chẳng tìm được chút chứng cứ nào."
"Tức thật, chẳng lẽ không có cách nào đối phó với bọn họ sao?"
"Có cách nào đâu, chuyện này đâu phải chúng ta quản được."
Người đàn ông mặt vuông giơ tay chỉ lên trên, nhỏ giọng nói: "Cậu nghĩ xem, mỗi lần bọn họ hành động nhanh như vậy là vì sao? Theo tôi thấy, chắc chắn là có người ở sau lưng mật báo, làm nội gián đấy."
Tay gắp thức ăn của Tạ Quỳnh khựng lại, cô nhìn về phía bọn họ. Người đàn ông mặt vuông biết mình lỡ lời, cười với cô rồi im lặng không nói nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tình trạng trộm dầu ở mỏ dầu tái diễn nhiều lần không dứt, không chỉ có dân làng sống xung quanh, mà nhiều công nhân trong xưởng tan ca cũng tiện tay lấy chút dầu mang về. Dùng không hết thì có thể bán cho bọn đầu nậu hoặc dân làng sống gần đó kiếm thêm chút tiền. Dầu thô nhiệt độ thấp sẽ kết thành cục, ném vào lò có thể dùng làm nhiên liệu đốt, nóng lên thì tan ra, dùng thùng hay dùng bao đều dễ đựng.
Tôn Liên Thải nghe được nội dung trò chuyện của hai người, nhắc nhở Tạ Quỳnh: "Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên nói với cô, gần đây xưởng đang bắt nghiêm người trộm dầu, đặc biệt là khu vực bãi đỗ xe đạp bị kiểm tra rất gắt gao. Bình thường cô đi làm về tốt nhất đừng đeo túi quá to hoặc xách theo bình nước gì cả, dễ bị người ta để ý kiểm tra đấy."
Mỗi bước mỗi xa
Tạ Quỳnh nghi hoặc: "Sao xưởng đột nhiên lại bắt nghiêm như vậy?"
Tôn Liên Thải lắc đầu: "Không biết nữa."
Cô ta hiếm khi nói đùa, cười ha ha hai tiếng: "Chẳng lẽ có 'ông lớn' quan trọng nào bị trộm à? Tức giận quá nên dứt khoát bắt nghiêm hết."
Tạ Quỳnh có chút đăm chiêu, Tôn Liên Thải thấy cô thực sự tin lời mình nói, bèn khuyên: "Đừng nghĩ nữa, chuyện này chẳng liên quan gì đến phòng tài chính của chúng ta cả. Hơn nữa, cho dù có tin tức gì thì cũng không đến lượt mấy nhân viên quèn như chúng ta biết đâu."
Tạ Quỳnh cười nói: "Biết đâu lại lập được công thì sao."
"Đâu có đơn giản như vậy."
Tôn Liên Thải bưng khay cơm đứng dậy: "Đi thôi."
Vì chuyện vừa rồi mà ấn tượng của Tạ Quỳnh về cô ta thay đổi lớn, cũng không muốn nói chuyện nhiều với cô ta, coi như bạn ăn cơm thôi. Cô đi theo rửa khay cơm, rửa xong hai người trở về văn phòng.
Cát Tiểu Bình vào buổi trưa thì về nhà ăn cơm, thường phải sau một giờ rưỡi chiều mới đến.
Tôn Liên Thải thấy Tô Đại Hải không có ở đây, quay đầu nói với cô: "Đợi Tiểu Tô về rồi bảo anh ấy giúp cô chuyển."
Giữa các đồng nghiệp với nhau chú trọng khiêm nhường yêu thương, buổi sáng họp Quách Diên Phi còn dặn dò mọi người chiếu cố đồng nghiệp mới nhiều hơn. Cô ta nói vậy cũng là muốn thử xem Tạ Quỳnh có thực sự dám trước mặt Tô Đại Hải đổi bàn lại hay không. Đương nhiên cho dù cô có dám, thì giữa hai người chắc chắn cũng sẽ kết oán.