Bất kể Tô Đại Hải có đến hay không, đến lúc nào, cái chỗ ngồi này chắc chắn phải đổi về. Tạ Quỳnh không muốn đợi: "Không cần, tôi tự khiêng được."
Tôn Liên Thải lại hỏi: "Không cần nói một tiếng với Tiểu Tô sao?"
"Kỳ lạ nhỉ, lúc các người đổi cũng đâu có hỏi tôi có đồng ý không đâu!"
Tạ Quỳnh lạnh mặt, tay đã nắm lấy hai góc bàn làm việc của Tô Đại Hải, lớn tiếng thúc giục cô ta: "Nếu cô không muốn giúp thì về chỗ ngồi đi, một mình tôi cũng khiêng được."
Tôn Liên Thải lẩm bẩm: "Đừng vội mà, tôi muốn giúp đỡ."
Hai người hợp lực cùng nhau nhấc bàn của Tô Đại Hải, trước tiên đẩy bàn của anh ta ra ngoài, sau đó khiêng bàn của Tạ Quỳnh trở về. Đã khiêng rồi, Tạ Quỳnh nghĩ bụng dứt khoát tránh xa cửa một chút, thuận thế lùi về phía sau vài tấc. Văn phòng chỉ có chừng đó, lại có tủ đựng tài liệu lớn chắn ngang, lúc này Tôn Liên Thải muốn giúp Tô Đại Hải tranh thủ thêm cũng không còn cách nào. Bốn chân bàn vừa chạm đất, vị trí chính thức được xác định.
Vị trí mới bên trái là bàn làm việc của Tôn Liên Thải, bên phải là tủ tài liệu, sau lưng là tường. Lần này cuối cùng cũng không cần lo lắng việc đi làm riêng bị phát hiện nữa. Tạ Quỳnh vui vẻ tự pha cho mình một tách trà, tâm trạng thoải mái vắt chéo chân, mở cuốn "Giản sử trang phục Trung Quốc" ra đọc.
Tô Đại Hải bước vào văn phòng theo thói quen muốn đi vào bên trong, nhìn thấy mặt Tạ Quỳnh mới phát hiện vị trí của mình đã thay đổi, bàn của anh ta đã bị chuyển ra gần cửa. Tôn Liên Thải thấy anh ta đến thì lo lắng đứng dậy, lại nhìn Tạ Quỳnh, ra hiệu cho anh ta biết việc chuyển bàn đổi chỗ đều là chủ ý của Tạ Quỳnh.
Tạ Quỳnh "bộp" một tiếng gấp sách lại, chủ động mở lời: "Tiểu Tô à, buổi sáng công việc nhiều nên chưa kịp thống nhất cách xưng hô giữa chúng ta. Thế này nhé, tuy rằng tôi tuổi nhỏ hơn anh một tuổi, nhưng xét về kinh nghiệm làm việc ở phòng tài chính thì tôi hơn anh hai năm. Gọi tôi là tiền bối chắc anh không có ý kiến gì chứ?"
Tô Đại Hải cười gượng gạo, gật đầu: "Vậy thì chắc chắn không vấn đề gì, nên thế."
"Đã như vậy, anh gọi tôi là Tiểu Tạ nghe không ổn chút nào. Sau này vẫn nên lịch sự gọi tôi là kế toán Tạ đi."
Tạ Quỳnh cố ý nhấn mạnh giọng điệu: "Còn vị trí này nữa, trước đây tôi thực ra cũng đã ngồi ở vị trí hiện tại của anh rất lâu, học được rất nhiều điều. Vị trí này đặc biệt thích hợp để rèn luyện, có thể tăng không ít kinh nghiệm, giúp anh nhanh chóng làm quen với công việc và các mối quan hệ ở phòng tài chính. Đây có thể coi là 'bảo tọa' của văn phòng chúng ta đấy."
Tô Đại Hải giải thích: "Vâng, cô nói có lý. Trước đây tôi nghĩ ngồi như vậy thì gần sư phụ hơn, tiện thỉnh giáo cô ấy chút vấn đề."
Tạ Quỳnh chớp mắt: "Học tập phải không ngại khó khăn, chút khoảng cách này thì tính là gì? Mọi người đều ở trong một văn phòng, anh muốn hỏi gì thì đi thêm vài bước là tới thôi. Tôi tin rằng mấy bước chân này không làm khó được anh đâu, cố lên nhé! Tuổi còn trẻ không được lười biếng như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nói xong, lại mở sách ra.
Tô Đại Hải nghẹn họng không nói được gì, Tôn Liên Thải cũng sắp bị Tạ Quỳnh chọc tức c.h.ế.t rồi. Trước đây sao không phát hiện ra cô lại giỏi nói móc như vậy chứ? Ánh mắt nhìn Tô Đại Hải cũng thêm một chút đồng cảm, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, gần mà, anh muốn hỏi tôi lúc nào cũng được."
Tô Đại Hải mỉm cười khẽ với cô ta: "Cảm ơn sư phụ."
Tạ Quỳnh đột nhiên lại nói: "Biết làm sao bây giờ, tôi cũng không nỡ để thầy trò hai người xa nhau như vậy."
Mắt Tôn Liên Thải sáng lên: "Thật á? Cô đổi ý rồi?"
"Tiểu Quỳnh, tôi biết ngay cô là người hiểu lòng người nhất mà."
"Vậy thì đương nhiên rồi, chủ ý này của tôi chắc chắn cô thích."
Tạ Quỳnh cố ý làm ra vẻ khó xử: "Hay là, chúng ta đổi chỗ cho nhau cũng được. Như vậy chẳng phải cô gần anh ta hơn sao?!"
Mỗi bước mỗi xa
Trong văn phòng này, vị trí của Cát Tiểu Bình và Tôn Liên Thải là tốt nhất, quay đầu là có thể nhìn thấy vườn hoa bên ngoài cửa sổ, tầm nhìn rất đẹp.
Tôn Liên Thải đoán ngay cô không có lòng tốt như vậy, mặt lập tức xị xuống. Tô Đại Hải lúc này vẫn muốn lôi kéo Tôn Liên Thải, vội vàng đứng ra, thái độ ân cần, nhẹ nhàng nói: "Ôi dào, đổi tới đổi lui phiền phức lắm. Là tôi suy nghĩ không chu đáo, vị trí này tốt quá rồi, tôi cứ thích ngồi đây, ai cũng đừng tranh với tôi."
Mục đích của Tạ Quỳnh đã đạt được, vô cùng sung sướng, khẽ cười hai tiếng.
Tôn Liên Thải đầy oán hận bĩu môi, bất bình phẫn uất kéo ghế ngồi xuống.
Cát Tiểu Bình ăn cơm ở nhà xong quay lại văn phòng làm việc, cũng chú ý đến sự thay đổi vị trí. Trong văn phòng chẳng ai ngốc cả, từ lâu chị ta đã cảm thấy bất mãn với hành vi tự ý đổi chỗ của Tôn Liên Thải và Tô Đại Hải mà không xin phép, nhưng tuần này Tô Đại Hải nhờ chăm sóc hoa tốt mà đặc biệt được Quách Diên Phi ưu ái, rất biết cách làm ông ta vui vẻ, chị ta liền ngại so đo. Giờ vị trí đã đổi về, trên mặt chị ta cũng nở nụ cười, vừa lòng mãn ý ngồi xuống, liếc nhìn Tôn Liên Thải.
Ngu xuẩn.