Bên cạnh con trẻ không thể lúc nào cũng không có người. Sau khi Tạ Quỳnh quay lại nhà máy khai thác dầu làm việc, một mình Tô Vĩnh Hồng bận không xuể, không còn chịu trách nhiệm ba bữa ăn của bọn cô nữa. Về đến nhà, Tạ Quỳnh đẩy cửa bước vào, Tô Vĩnh Hồng cười đón: "Về rồi đấy à."
Tạ Quỳnh vừa thay giày vừa hỏi dì ấy: "Hôm nay Xuân Vũ thế nào? Có ngoan không ạ?"
"Mọi thứ bình thường, Xuân Vũ ngoan lắm, buổi chiều tôi còn đẩy con bé xuống lầu dạo chơi nửa tiếng."
Tô Vĩnh Hồng bắt đầu kể chi tiết tỉ mỉ báo cáo tình hình của Triệu Mẫn Trinh hôm nay cho cô, bao gồm hôm nay bé uống bao nhiêu sữa, thay mấy lần tã, ngủ mấy tiếng, vân vân.
Tạ Quỳnh đi đến trước nôi, nhìn con gái đang ngủ bên trong, sờ nhẹ khuôn mặt trắng nõn của bé, vẻ mặt hiền lành, nói với dì ấy: “Dì Tô, hôm nay dì vất vả rồi, tiếp theo cứ giao cho tôi đi, dì có thể tan làm rồi."
Mỗi bước mỗi xa
Tô Vĩnh Hồng gật đầu: "Vậy tôi về trước đây."
Tạ Quỳnh ngồi xuống chưa được bao lâu thì Triệu Duy Thành cũng về. Giá cả ở căn tin ở tiểu khu rẻ mà hợp lý, đồ ăn cũng ngon. Trên đường trở về anh tiện đường mua mang về bữa tối: "Hôm nay mua hai phần mì hấp thịt ba chỉ đậu que."
Thừa lúc con gái vẫn đang ngủ, hai vợ chồng định tranh thủ ăn cơm. Tạ Quỳnh lấy hai cái đĩa ra, đưa cho anh một đôi đũa, tò mò hỏi: "Dạo này trên mỏ dầu có tình hình gì mới không? Sao nhà máy chúng ta đột nhiên bắt nghiêm việc trộm dầu thế?"
Triệu Duy Thành nghĩ ngợi một lát, "Chuyện này chắc không tính là mới, nhưng đúng là từ đầu năm nay, tình hình trộm dầu ở mỏ dầu trở nên nghiêm trọng hơn. Không chỉ nhà máy khai thác dầu, các đơn vị khác cũng đang bắt vụ này."
"Sao thế, Nhà máy của mấy em bắt nghiêm lắm à? Viện của bọn anh ngược lại không kiểm tra mấy."
Tạ Quỳnh gắp một đũa mì, "Hơi nghiêm trọng, phòng bảo vệ bắt đầu tuần tra ở bãi đỗ xe rồi."
Triệu Duy Thành thở dài, "Đúng là nên quản lý rồi, mới chuyện tuần trước thôi, nhân viên trực ca ở trạm giếng Kim Phong 34 bị một đám người trộm dầu bịt mặt đánh trọng thương, giờ vẫn còn đang nằm viện điều trị."
Tạ Quỳnh giận dữ: "Nghiêm trọng vậy sao? Bọn người này cũng quá vô lương tâm rồi, trộm dầu thì trói người ta lại là được chứ, làm gì còn đánh người?"
"Vì tiền, chuyện gì cũng làm được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Duy Thành lắc đầu, giọng nặng nề: "Bây giờ không giống trước nữa rồi, ai cũng biết mỏ dầu chảy ra thứ có giá trị, người làm cũng nhiều hơn. Trước đây đa phần là dân làng gần đó, giờ nghe nói còn có người từ nơi khác cố ý đến trộm dầu."
Tạ Quỳnh đập bàn, "Không bắt được bọn này sao?"
Triệu Duy Thành bất lực cười: "Không phải là không bắt được, mà là bắt không xuể. Em nghĩ xem, tổng cộng người ở các đồn cảnh sát và phòng bảo vệ các đơn vị ở mỏ dầu cộng lại được bao nhiêu người, người trộm dầu nhiều gấp mấy chục lần số đó. Bọn này xảo quyệt lắm, biết dân làng địa phương hận chúng ta, cố ý cấu kết với bọn họ để tạo điều kiện cho mình hành động."
Việc phát hiện ra mỏ dầu Bình Nguyên đã làm chấn động cả nước, cũng khiến người dân thành phố Bình Châu phát hiện ra rằng hóa ra mảnh đất mà họ đời đời sinh sống và canh tác có thể chôn giấu một khối tài sản khổng lồ.
Đó là một mỏ vàng lớn, tuy nhiên, khi bọn họ còn đang vui mừng phấn khởi vì điều này thì lại nhanh chóng phát hiện ra một nhóm người nói giọng lạ nhanh chóng tiếp quản mảnh đất này. Bọn họ trơ mắt nhìn dòng dầu mỏ chảy ra từ đất của mình không ngừng được vận chuyển đi, bản thân bọn họ chỉ có thể nhận được một chút lợi ích nhỏ bé như một sự đền bù. Do đó, xung đột bùng nổ giữa hai bên là chuyện thường xuyên xảy ra.
Tạ Quỳnh lập tức hiểu ra, không muốn nói chuyện nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Nói mới nhớ, tháng này phải đưa Xuân Vũ đi tiêm mũi vắc-xin DPT đầu tiên rồi."
*DPT là một loại vắc-xin kết hợp chống lại ba bệnh truyền nhiễm ở người: bạch hầu, ho gà và uốn ván
Triệu Duy Thành nhớ lại lần trước đưa Triệu Mẫn Trinh đi tiêm mũi vắc-xin bại liệt đầu tiên, lúc đó cô bé khóc đến long trời lở đất, mắt mũi đỏ hoe, khiến hai vợ chồng anh xót hết cả lòng, "Đau đầu thật, anh thật sự không chịu được cảnh con đi tiêm, thương quá."
Tạ Quỳnh trêu chọc: "May mà anh không phải là bác sĩ."
Triệu Duy Thành cười nói: "Nghề bác sĩ này anh thật sự không làm được, Tiểu Diễm giỏi quá, vậy mà lại đi học y."
Tạ Quỳnh: "Nó tự chọn đấy, lúc đó bọn em cũng ngạc nhiên lắm, em vốn tưởng nó sẽ học địa chất giống ba em."
Triệu Duy Thành: "Học y cũng rất tốt mà, chữa bệnh cứu người, cứu giúp người bị thương đấy."
Mùa hè này, Tạ Diễm đã từ bỏ công việc được phân công đến bệnh viện số một mỏ dầu, tiếp tục học lên cao học.
Tạ Quỳnh cảm thán: "Tùy nó thôi, nó luôn là người có chủ kiến. Em còn tưởng nó không hài lòng với đơn vị được phân công chứ, ai ngờ nó đã sớm có ý định thi cao học rồi, lặng lẽ giấu chúng ta, nói sợ thi không đỗ thì xấu hổ, nhất định phải đỗ rồi mới nói với chúng ta."