Thời gian làm việc ở nhà máy khai thác dầu chia theo mùa đông và mùa hè. Buổi chiều mùa hè làm việc từ hai giờ đến sáu giờ. Đến giờ, tiếng chuông phát thanh vang lên, tan làm đúng giờ. Trong văn phòng ai ra về cuối cùng thì người đó khóa cửa.
Cát Tiểu Bình rời đi đầu tiên, Tạ Quỳnh cũng theo sau rời đi. Tôn Liên Thải thu dọn đồ đạc lề mề kéo dài thời gian, đợi cả hai người đi rồi, mới dám thu dọn xong túi xách đi đến trước mặt Tô Đại Hải bắt chuyện, hỏi: "Tiểu Tô, tan làm rồi anh còn chưa về à?"
"À, đã tan làm rồi sao?"
Tô Đại Hải dường như vừa thoát ra khỏi trạng thái làm việc, dừng tay gảy bàn tính, gãi đầu, "Thời gian trôi nhanh thật."
Trước đây Tôn Liên Thải ghét nhất là đi làm, bởi vì ở phòng tài chính này, trưởng phòng Quách Diên Phi coi thường cô ta là người từ thành phố nhỏ đến, không có bối cảnh mỏ dầu. Dù là họp hành hay giao tiếp hàng ngày, ông ta đều lạnh nhạt, chỗ nào cũng không vừa mắt cô ta, lời nói ra đều mang theo sự kỳ thị ngấm ngầm.
Phó phòng Cát Tiểu Bình thì ghét cô ta làm việc chậm, luôn tay chân vụng về, nhưng một khi công việc xảy ra vấn đề gì, người đầu tiên lôi cô ta ra để đổ lỗi chịu trách nhiệm chính là chị ta.
Đồng nghiệp mới đến Tạ Quỳnh thì nóng tính, khó chọc, cái gì cũng giỏi hơn cô ta, vẻ mặt chẳng sợ trời chẳng sợ đất. Cô ta cẩn thận lấy lòng mà vẫn không được cô thích, thỉnh thoảng lại nói vài câu chói tai chế giễu cô ta.
Nhưng bây giờ, cái văn phòng khiến người ta ghê tởm chán ghét này cuối cùng cũng có một người có thể vô điều kiện đứng về phía cô ta, người đó chính là Tô Đại Hải.
Tôn Liên Thải kết hôn đã ba năm, quan hệ với chồng không tệ, với Tô Đại Hải không phải là thứ thích kiểu nam nữ, mà là cô ta rất say mê cái vẻ Tô Đại Hải cần mình, nghe anh ta gọi mình là sư phụ, gặp vấn đề không hiểu vội vàng đến hỏi cô ta, những điều này khiến Tôn Liên Thải cảm nhận được ý nghĩa và sự cần thiết tồn tại của mình trong văn phòng này. Cảm giác thỏa mãn này thậm chí có thể so sánh với lúc nhận lương.
Lúc này Tôn Liên Thải nhìn Tô Đại Hải làm việc chăm chú như vậy, càng không kìm nén được sự kích động trong lòng, cười khen ngợi anh ta: "Anh cố gắng quá."
Tô Đại Hải khiêm tốn nói: "Đâu có, so với kế toán Tạ, tôi còn kém xa lắm."
Tôn Liên Thải nghĩ đến sự mạnh mẽ của Tạ Quỳnh lúc chiều khi lấy thâm niên ra chèn ép, dịu dàng bênh vực anh ta: "Anh ấy à, chính là quá nghiêm túc rồi. Tính toán kỹ ra thì thâm niên công tác của anh còn nhiều hơn cô ta một năm đấy, sợ gì, cô ta nói gì anh cứ nghe thế thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tính cách của Tạ Quỳnh vốn vậy, ba và ba chồng đều giỏi giang, vừa có tiền vừa có quyền, chẳng phải là chẳng sợ gì sao, ở văn phòng ngang ngược hống hách. Đừng nói phó phòng Cát, ngay cả trưởng phòng Quách của chúng ta cũng không dám quản cô ta ra sao. Nhưng thực ra tính ra thì tôi còn vào phòng tài chính làm trước Tạ Quỳnh ba năm đấy, anh có bao giờ thấy tôi ra vẻ tiền bối trước mặt cô ta chưa?"
Tô Đại Hải cười nói: "Đó là sư phụ tốt bụng, bình dị gần gũi."
Tôn Liên Thải được khen thì tâm như nhở hoa, "Đúng vậy, tôi là người lớn có lòng bao dung, không chấp nhặt với cô ta."
Mỗi bước mỗi xa
Cô ta xoắn xít vạt áo, lại hỏi: "Anh còn chưa về à? Chúng ta cùng nhau tan làm."
Tô Đại Hải chỉ vào công việc trên bàn, lắc đầu: "Không được, tôi còn chút việc chưa làm xong, muốn làm xong rồi mới về. Sư phụ cứ về trước đi, cửa văn phòng cữ để tôi khóa."
Công việc ở phòng tài chính chỉ cuối năm và cuối mỗi quý mới bận rộn hơn một chút, bình thường khối lượng công việc vẫn ổn, nếu không thì Quách Diên Phi cũng chẳng rảnh rỗi mà ngày nào cũng để tâm vào hoa cỏ.
Tôn Liên Thải thấy vậy cũng không tiện ép buộc, gật đầu: "Vậy được, anh về sớm đi, đừng ép mình quá, phải biết rằng công việc làm mãi không hết, cũng không vội vàng gì chuyện này."
Nói xong cô ta kéo chặt quai túi vải, bước nhỏ đi ra khỏi văn phòng.
Tạ Quỳnh bên này đã đi đến bãi đỗ xe đạp, vừa nhìn quả nhiên đúng như lời Tôn Liên Thải nói, ở lối ra trước bãi đỗ xe đứng hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu xanh lá cây. Không chỉ vậy, bên trong bãi đỗ xe còn có một người đi đi lại lại tuần tra.
Tạ Quỳnh dắt xe của mình ra, leo lên, từ từ đạp xe theo dòng người.
Mắt của nhân viên bảo vệ sắc bén cảnh giác như chim ưng quét qua từng người đi ngang qua. Hễ túi ở yên sau xe đạp hơi phồng lên một chút hoặc bình nước, hộp cơm dung tích lớn hơn một chút là bị quát ép dừng xe kiểm tra ngay.
Tạ Quỳnh đeo túi nhỏ, chỉ đựng vài quyển sách và một lọ kem dưỡng da, trên xe đạp cũng không có đồ gì khác, nhanh chóng qua được kiểm tra.
Cô là người hiếu kỳ, thấy nhà máy làm rầm rộ bắt nghiêm hành vi trộm dầu như vậy, càng muốn biết tại sao, lén lút quay đầu nhìn lại.