Lâm Thanh Hà đi về hướng núi Hắc Hổ.
Khi đi qua một bụi cỏ rậm rạp, cô chợt thấy cỏ lay động mạnh, sau đó nghe thấy tiếng kêu cứu.
Tiếng kêu nhỏ bé, yếu ớt, đầy hoảng sợ.
"Cứu tôi với, cứu tôi!"
Đây không phải là tiếng người, Lâm Thanh Hà còn bận việc nên không định để ý.
Nhưng đi thêm hai bước, tiếng kêu ngày càng thảm thiết. Cô đành cúi xuống nhặt một hòn đá, ném về phía tiếng động trong bụi cỏ.
Tiếng động lập tức dừng lại, nhưng tiếng kêu cứu lại càng lớn hơn.
Cô vạch cỏ bước tới, liền thấy một con rắn đang siết chặt một con chuột.
Thấy Lâm Thanh Hà tới gần, con rắn không hề có ý định bỏ đi. Nó chằm chằm nhìn cô bằng đôi mắt nhỏ như hạt đậu.
Con chuột bị siết chặt thấy cô như gặp được cứu tinh, liền kêu lên: "Chị ơi, cứu em với! Em là Tiểu Hôi, con chuột sống ở khu gia đình quân nhân!"
Lâm Thanh Hà nhìn kỹ, đúng là Tiểu Hôi với bộ lông xám đặc trưng.
Tiểu Hôi từng là "tình báo viên" của cô, giúp đỡ cô nhiều lần, nên cô không thể đứng nhìn nó bị ăn thịt.
Cô quay sang con rắn hoa nhỏ: "Con chuột này là vật nuôi của tôi, cậu thả nó ra đi."
Con rắn ngẩng đầu lên: "Nó là con mồi của tôi, tại sao phải thả?"
"Cậu biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người bạn của tất cả động vật trong rừng, người hiểu được tiếng của chúng ta!"
Nghe vậy, con rắn hơi lỏng vòng siết. Tiểu Hôi thở phào nhẹ nhõm.
"Cô là người đã g.i.ế.c con trăn lớn kia?"
"Đúng vậy, chính là cô ấy! Mau thả tôi ra, không thì cậu sẽ gặp rắc rối đấy!" Tiểu Hôi dọa nạt.
Con rắn lại siết chặt hơn, nói với Lâm Thanh Hà: "Cô là con người, không thể tùy tiện can thiệp vào quy luật tự nhiên của chúng tôi. Chuột là thức ăn của loài rắn, nếu không ăn chúng, chúng tôi sẽ tuyệt chủng. Cô gánh vác được trách nhiệm này không?"
Lâm Thanh Hà không ngờ con rắn nhỏ này lại biết lý lẽ, còn biết bảo vệ quyền lợi của mình.
"Tôi không phá vỡ quy luật tự nhiên, nhưng Tiểu Hôi là bạn của tôi, tôi không thể bỏ mặc. Thế này nhé, tôi cũng có chút danh tiếng trong rừng. Nếu cậu thả nó, từ nay chúng ta là bạn. Sau này gặp khó khăn, cứ tới khu gia đình quân nhân tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu, được không?"
Con rắn nghe thấy có lợi, hỏi lại: "Cô nói thật chứ?"
Lâm Thanh Hà gật đầu cười: "Tất nhiên là thật."
"Cậu tin cô ấy đi, cô ấy không bao giờ nói dối đâu!" Tiểu Hôi cũng góp lời.
Danh tiếng của Lâm Thanh Hà trong giới động vật rất tốt. Nghe nói con báo hoa mai lớn là bạn của cô, từng tuyên bố: "Bất kỳ con vật nào dám hại người hiểu tiếng động vật, chính là kẻ thù của ta!"
Con rắn còn nghe đồn, một con chồn hương theo cô, được bảo vệ, tha hồ kiếm ăn trong lãnh địa của báo hoa mai.
Nó cũng muốn được như vậy.
Nghĩ vậy, con rắn liền thả Tiểu Hôi ra.
Tiểu Hôi thoát chết, vội nhảy đến bám vào ống quần Lâm Thanh Hà. Giờ nó mới hiểu tầm quan trọng của "hậu thuẫn".
"Tôi thả nó rồi, giờ chúng ta là bạn nhé?"
Lâm Thanh Hà gật đầu: "Đúng vậy."
"Tôi cũng muốn nhận cô làm chủ nhân, cho tôi sống cùng nhà được không?"
Vân Vũ
Lâm Thanh Hà ngạc nhiên, không ngờ con rắn lại chủ động đưa ra yêu cầu này.
"Tại sao cậu lại muốn thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi muốn sống an toàn, có cô bảo vệ, không ai dám bắt nạt tôi nữa."
Lâm Thanh Hà đồng ý: "Được thôi, tôi sẽ là hậu thuẫn của cậu."
Tiểu Hôi thấy vậy, vội ôm chặt ống quần cô: "Em cũng muốn nhận chị làm chủ nhân!"
Lâm Thanh Hà cũng đồng ý luôn.
Tiểu Hôi quay sang con rắn: "Từ nay chúng ta cùng một chủ nhân rồi. Cậu bảo đồng loại của cậu đừng ăn thịt tôi nữa nhé!"
Con rắn vui vẻ gật đầu.
Lâm Thanh Hà vừa ngăn chặn một vụ săn mồi, lại có thêm hai "tình báo viên" mới. Cô cảm thấy rất hài lòng.
"Bây giờ tôi có việc gấp cần hai cậu giúp."
"Việc gì ạ? Chủ nhân cứ nói!" Con rắn nhanh nhảu đáp.
Lâm Thanh Hà hài lòng với sự lanh lợi của nó.
"Có ba đứa trẻ đi lạc gần trường tiểu học Hắc Hổ. Tôi muốn hai cậu thông báo cho các động vật trong rừng, giúp tôi tìm chúng."
"Là ba đứa con trai phải không?"
Lâm Thanh Hà gật đầu: "Đúng vậy!"
"Không cần đâu, tôi biết chúng ở đâu." Con rắn tự tin nói.
Lâm Thanh Hà vui mừng: "Chúng ở đâu? Có gặp nguy hiểm không?"
"Chúng không sao, tôi thấy chúng đang chơi đùa kia kìa."
Thời gian không chờ đợi ai, cô vội nói: "Dẫn tôi tới đó!"
"Được thôi!"
Con rắn bò nhanh về phía trước, Lâm Thanh Hà theo sau.
Trên địa hình gồ ghề, con rắn di chuyển dễ dàng, khiến cô suýt không theo kịp.
Đi một lúc lâu, leo lên một sườn đồi, cô thấy phía trước có một khoảng đất trống, dựng một túp lều tranh đơn sơ.
Cô biết đây là lều tạm của dân đi rừng, dùng để nghỉ ngơi tránh mưa nắng.
Tiếng cười trẻ con vang lên, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Đến trước lều, cô thấy Đồng Đồng và hai đứa trẻ khác đang nằm trên một chiếc giường gỗ tạm, phía trên lót cỏ khô.
Ba đứa trẻ đang nằm nói chuyện rôm rả.
Đồng Đồng còn bắt chéo chân, ngậm một cọng cỏ, trông vô cùng thoải mái.
Lâm Thanh Hà khẽ ho một tiếng.
Mấy đứa trẻ giật mình ngồi dậy.
Đồng Đồng thấy cô, vui mừng nhảy xuống, chạy tới ôm chặt lấy chân cô.
"Cô Lâm! Sao cô lại đến đây?"
Đúng là trẻ con, chẳng biết nguy hiểm là gì.
Nếu không có con rắn hoa nhỏ, nơi heo hút này, dù Châu Lệnh Dã mang quân đến cũng khó lòng tìm thấy ngay.
Khoảng cách từ đây đến trường tiểu học Hắc Hổ đã khá xa.
Cô nghiêm mặt ngồi xuống, hỏi: "Các cháu đến đây làm gì?"