Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 154: Từ sườn núi đi xuống



"Bọn họ nói với cháu trong núi này có nhà cỏ, bên trong còn có thể ngủ lại rất vui. Nên cháu nhờ họ dẫn cháu đến đây." Đồng Đồng thấy vẻ mặt Lâm Thanh Hà không chút tươi cười liền biết cô đang giận.

"Cháu có biết trong núi rất nguy hiểm không, lại còn chạy đến nơi xa như vậy? Bà cháu tìm không thấy cháu đang lo sốt vó lên đấy. Giáo viên trong trường và rất nhiều người đang tìm các cháu đó."

Giọng điệu Lâm Thanh Hà tuy rất nhẹ nhàng, nhưng Đồng Đồng vẫn cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc.

"Dì Lâm, cháu biết sai rồi. Chúng ta về nhà thôi."

"Biết sai là tốt rồi, sau này đi đâu nhất định phải nói rõ với gia đình. Không thể không một lời nào liền rời đi như vậy, sẽ khiến người quan tâm cháu lo lắng."

Đồng Đồng gật đầu, "Dì Lâm, cháu biết rồi."

Lâm Thanh Hà gỡ những cọng cỏ khô trên đầu cậu bé, giọng dịu dàng, "Biết là được rồi, theo dì về gặp ông bà xong, nhất định phải nhận lỗi với họ, được không?"

"Vâng."

Lâm Thanh Hà nhìn về phía hai đứa trẻ đang cúi đầu liếc nhìn cô.

"Hai cháu cũng lại đây."

Hai đứa trẻ bước tới.

Lâm Thanh Hà còn chưa kịp nói gì, Đồng Đồng đã lên tiếng: "Dì Lâm, là cháu nhờ họ dẫn cháu đến đây, không liên quan gì đến họ đâu."

Đồng Đồng biết nhận trách nhiệm khiến Lâm Thanh Hà rất hài lòng, "Dì biết không liên quan đến họ, dì chỉ muốn nói vài câu với họ thôi."

Đồng Đồng nghe vậy mới yên tâm nở nụ cười, "Vâng."

Hai đứa trẻ kia nghe thấy không bị mắng, lại được Đồng Đồng nhận trách nhiệm thay, cũng không sợ nữa. Chúng dám ngẩng đầu nhìn cô.

"Các cháu biết nơi này như thế nào?"

"Cháu theo bố vào núi đã từng đến đây, nghỉ ngơi trong căn nhà cỏ này. Nên biết chỗ này." Một đứa trẻ da rám nắng giải thích.

"Vậy là hai đứa đều do cháu dẫn đến đấy hả?"

Đứa trẻ đó gật đầu.

"Làm như vậy rất nguy hiểm, cháu biết không? Nếu các cháu xảy ra chuyện gì, bố mẹ ở nhà sẽ đau lòng lắm, biết không?"

"Cháu sẽ không làm chuyện như vậy nữa."

Lâm Thanh Hà thấy thái độ nhận lỗi của cậu bé rất tốt, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu, "Tốt lắm, chúng ta mau về thôi."

Lâm Thanh Hà đứng dậy, đứa trẻ đó nắm lấy vạt áo cô, "Dì có thể nói với thầy cô đừng kể chuyện này với bố cháu không? Ông ấy sẽ đánh cháu đấy."

"Được, cháu đã biết lỗi rồi, dì sẽ không để thầy cô nói với bố cháu."

"Dì ơi, dì cũng đừng nói với bố cháu, ông ấy đánh đau lắm." Đứa trẻ còn lại cũng nói.

"Được, dì hứa với các cháu. Chúng ta đi thôi."

Lúc này, Đồng Đồng nhìn thấy một con rắn hoa nhỏ, sợ đến biến sắc, lùi lại hai bước.

Hét lớn: "Á, có rắn!"

Lâm Thanh Hà còn chưa kịp giải thích, đứa trẻ dẫn Đồng Đồng đi cũng nhìn thấy, không chút do dự nhặt hòn đá dưới đất định ném vào con rắn.

Lâm Thanh Hà nhanh như chớp ngăn cậu bé lại.

"Cháu không được g.i.ế.c nó. Nó là bạn tốt của dì."

Đứa trẻ mặt mũi đầy hoài nghi, "Dì coi rắn cũng là bạn tốt sao?"

Lâm Thanh Hà gật đầu, "Đúng vậy."

"Nhưng nó là rắn. Cắn người là c.h.ế.t đấy. Bố cháu nói, thấy nó là phải g.i.ế.c ngay."

"Rắn trong núi nhiều như vậy, cháu g.i.ế.c hết được không? Thấy nó thì tránh xa là được. Rắn cắn người là vì nó cảm thấy nguy hiểm, để tự vệ nên mới cắn. Cháu không trêu nó, nó cũng không tấn công cháu đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không thể thấy rắn là giết, nó cũng có gia đình, có anh chị em. Giết nó tàn nhẫn lắm." Lâm Thanh Hà giải thích.

Vân Vũ

Đứa trẻ lần đầu nghe lời giải thích như vậy, "Thật sao?"

"Tất nhiên rồi."

Con rắn hoa nghe chủ nhân nói như vậy cho loài rắn cảm động vô cùng. Chúng không chỉ phải đề phòng thiên địch, mà còn phải cảnh giác con người.

Sống mỗi ngày trong nơi tối tăm, thật đáng thương.

Để thuyết phục cậu bé, Lâm Thanh Hà nói với con rắn: "Bò lên cánh tay dì đi."

Con rắn quấn quanh cánh tay cô.

Ba đứa trẻ tròn mắt nhìn.

"Xem này, nó có đáng yêu không?" Lâm Thanh Hà cười hỏi.

Ba đứa trẻ nhìn nhau, không đứa nào trả lời. Chúng không thể chấp nhận thứ này, nói chi đến đáng yêu.

Lâm Thanh Hà cười, trước đây cô cũng sợ rắn. Đặc biệt là nhìn thấy thân hình mềm oặt của chúng, khiến người ta nổi da gà.

"Dì chỉ muốn nói với các cháu, trong tự nhiên có rất nhiều loài động vật không xấu như mọi người tưởng, chúng tấn công con người là để tự vệ thôi. Đi thôi nào."

Lâm Thanh Hà thả con rắn hoa xuống, "Con đi đi. Có con ở đây, họ sợ lắm."

Con rắn hoa càng thêm kính trọng chủ nhân, quả đúng như lời đồn trong giới động vật núi rừng, cô là con người tốt nhất. Sau này nó sẽ một lòng đi theo cô.

Con rắn hoa đi rồi, ánh mắt Đồng Đồng nhìn cô đầy ngưỡng mộ, "Dì Lâm. Con rắn hoa nhỏ đó của dì hiểu lời dì nói. Nó thật sự đi rồi."

"Ừ, động vật đều có linh tính, chỉ là chúng không biết nói tiếng người thôi."

Trên sườn núi có rất nhiều bụi rậm, lại thêm những tảng đá lồi lõm, đi không dễ dàng gì.

Đồng Đồng biết bụng Lâm Thanh Hà đang mang thai.

Cô bụng mang dạ chửa vào núi tìm bọn trẻ khiến cậu bé vừa áy náy vừa biết ơn.

Vội chạy đến đỡ cô, "Dì Lâm, cẩn thận cháu đỡ dì."

"Dì không sao, các cháu đi đường nhớ coi chừng dưới chân."

Một người lớn và ba đứa trẻ vừa đi vừa nói chuyện xuống sườn núi. Sau đó còn phải đi một đoạn đường núi không dễ đi.

Đi một lúc, Đồng Đồng đột nhiên dừng lại, "Hình như có ai gọi cháu."

Lâm Thanh Hà cũng đi mồ hôi nhễ nhại, cô đứng dưới bóng râm dừng lại lắng nghe, quả nhiên có tiếng gọi Đồng Đồng.

"Ông cháu và các thầy cô đã tìm đến rồi. Chúng ta mau đến đó thôi." Lâm Thanh Hà nói.

Ba đứa trẻ bước chân cũng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng gọi càng lúc càng rõ. Đi thêm một lúc nữa thì thấy hiệu trưởng già và ba giáo viên khác.

Họ cũng nhìn thấy Lâm Thanh Hà và ba đứa trẻ.

Hiệu trưởng già cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu làm mất Đồng Đồng và những đứa trẻ khác trong trường, ông sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Ông chạy đến ôm chầm lấy Đồng Đồng, "Làm ông sợ c.h.ế.t khiếp. Các cháu không sao chứ?"

Đồng Đồng nhớ lời Lâm Thanh Hà, "Ông ơi chúng cháu không sao, làm mọi người lo lắng, cháu biết lỗi rồi. Lần sau sẽ không làm chuyện như vậy nữa. Sau này đi đâu nhất định sẽ xin phép ông."

"Cháu ngoan, không sao là tốt rồi."

Ông đứng dậy nhìn Lâm Thanh Hà, "Cô tìm thấy chúng ở đâu vậy?"

Lâm Thanh Hà quay người chỉ về phía sườn núi, "Ở đó có một túp lều cỏ nghỉ chân. Bọn trẻ chơi ở đó."

Hiệu trưởng già nhìn về phía sườn núi xa xăm kia, lưng lạnh toát.