Trong phòng, Vương Thẩm lấy ra một chiếc túi, từ bên trong rút ra một xấp tiền. Tổng cộng có tới một nghìn đồng. Chính vì số tiền này, bà đã liều lĩnh đồng ý giúp người phụ nữ kia.
Giờ đây, người phụ nữ đó chưa kịp xuất hiện, sự việc đã bại lộ. Bà phải làm sao đây?
Không thể ngồi yên chờ bị bắt, đêm nay bà nhất định phải rời khỏi nơi này.
Bà đứng dậy, lấy hai bộ quần áo bỏ vào túi, rồi ngồi thừ trên giường, đầu óc trống rỗng.
Nghĩ đến việc phải xa con trai, lòng bà đau như d.a.o cắt.
Trương Đại Hải từ đơn vị trở về, nhìn thấy Tiêu Mai ngồi trước cửa phòng mẹ mình với vẻ mặt ưu tư. Tưởng hai người lại xích mích, anh bước đến hỏi nhỏ bằng cử chỉ miệng: "Sao em ngồi đây? Mẹ đâu?"
Tiêu Mai liếc mắt về phía phòng mẹ chồng.
"Hai người lại cãi nhau à?" Trương Đại Hải vẫn hỏi nhỏ.
Tiêu Mai đành kéo anh vào phòng, kể lại đầu đuôi sự việc.
Nghe xong, Trương Đại Hải choáng váng.
Trên đường về, anh đã nghe tin Nha Nha được giải cứu, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện quân đội. Anh còn đến tận nơi thăm, nhìn thấy đứa trẻ bị đặt ống thông dạ dày để rửa ruột. Cảnh tượng ấy thật tàn khốc, đến anh cũng không chịu nổi.
Từ lời kể của Châu Lệnh Dã, anh biết Nha Nha được tìm thấy ngay cạnh nhà, bị cho uống thuốc an thần. Không hiểu kẻ nào ác độc đến mức hại một đứa trẻ mới ba tuổi như vậy.
Đứa bé còn quá nhỏ, không biết có qua khỏi không. Giờ đây khi đã làm cha, anh hiểu nỗi đau của cha mẹ khi con cái gặp nạn. Nếu con anh bị như vậy, anh sẽ xé xác kẻ kia ra từng mảnh.
Nhưng Tiêu Mai lại nói, người hại Nha Nha có thể chính là mẹ anh.
Anh không thể chấp nhận: "Không thể nào! Mẹ với họ đâu có thù oán gì, sao phải làm thế?"
"Đại Hải, mẹ không thể thoát khỏi nghi ngờ. Từ khi về nhà, bà cứ đóng kín cửa phòng, không nói năng gì. Nếu thực sự là bà làm, anh phải khuyên bà tự thú, đến xin lỗi cha mẹ đứa bé. Chỉ có vậy mới giảm nhẹ hậu quả, nếu không sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng."
Trương Đại Hải quay sang gõ cửa phòng mẹ: "Mẹ, con đây. Mở cửa đi, con có chuyện muốn nói."
"Con đi ngủ đi, chuyện gì mai hãy nói."
Bà biết Tiêu Mai đã kể hết cho con trai. Trong lòng bà giờ đây chỉ còn nỗi hối hận.
Việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Đại Hải. Nó yêu bộ quân phục ấy biết bao, vậy mà bà lại kéo nó xuống.
Bà không còn mặt mũi nào gặp con.
Trương Đại Hải lặng người, anh hiểu tính mẹ mình. Nếu bà vô can, đã không có thái độ như vậy.
Giọng anh nghẹn lại: "Mẹ, mở cửa đi. Chuyện này vẫn còn cách giải quyết. Mẹ trốn tránh trong phòng thì có ích gì?
Con vừa từ bệnh viện quân đội về. Đứa bé nằm đó, bác sĩ đặt một cái ống to tướng vào miệng nó để rửa dạ dày. Mới ba tuổi thôi, mẹ có tưởng tượng nó đau đớn thế nào không?
Mẹ ơi, đây là chuyện nghiêm trọng. Mẹ hãy tự thú, đến xin lỗi cha mẹ đứa bé, thành khẩn cầu xin sự tha thứ. Đừng để khi nó tỉnh dậy khai ra mẹ, lúc ấy sẽ muộn mất."
Cửa mở ra.
Người mẹ đứng đó, gương mặt tái nhợt đầm đìa nước mắt.
Trương Đại Hải bước vào, bà đóng cửa lại.
Nhìn thấy bọc đồ đã thu xếp trên giường, anh sửng sốt chỉ tay: "Mẹ, mẹ thu xếp đồ đạc định làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Con trai, mẹ xin lỗi con. Mẹ nhất thời ngu muội mới làm chuyện này. Giờ mẹ hối hận lắm, nhưng mẹ không thể tự thú, họ sẽ không tha cho mẹ đâu. Mẹ không muốn đi tù."
Trương Đại Hải vừa đau lòng vừa giận dữ: "Mẹ nghĩ mình chạy thoát được sao? Mẹ là nghi phạm, không thể ra khỏi khu gia đình quân nhân đâu. Cách duy nhất là tự thú, thành khẩn nhận lỗi để được khoan hồng.
Mẹ ơi, mẹ không tin con nữa sao? Con không bao giờ hại mẹ."
Nghe con trai nói vậy, bà lặng đi một lúc rồi gật đầu: "Ừ, mẹ nghe con."
Trương Đại Hải đỡ mẹ ngồi xuống giường, tự kéo ghế ngồi đối diện, nắm tay bà: "Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết tại sao lại làm thế không?"
"Mẹ... mẹ vì tiền."
Câu trả lời khiến Trương Đại Hải sửng sốt.
"Vì tiền?"
"Hôm trước mẹ đi đào rau về, gặp một người phụ nữ. Cô ta hỏi thăm nhà Lâm Thanh Hà.
Mẹ nhiệt tình muốn dẫn cô ta đi. Nhưng cô ta đứng lưỡng lự không chịu đi.
Vân Vũ
Mẹ thấy lạ bèn hỏi: 'Cô có chuyện gì sao?'
Nghe mẹ hỏi, cô ta bật khóc, nói tiểu cô của Lâm Thanh Hà lợi dụng gia thế giàu có để cướp người yêu sắp cưới của cô ta.
Không chỉ vậy, tiểu cô đó còn dùng thủ đoạn khiến cô ta mất đứa con trong bụng, thậm chí còn muốn tống cô ta vào tù.
Cô ta nói bị đe dọa phải rời khỏi thành phố C, không bao giờ được quay lại. Cô ta may mắn lắm mới thoát được.
Nghe xong mẹ tức giận vô cùng, sao có thể bắt nạt người ta đến mức ấy!
Trước đây mẹ từng đến xin Lâm Thanh Hà cho Tiêu Mai vào trạm thu mua làm việc. Cô ta bảo không thiếu người.
Vợ các quân nhân trong khu đều được nhận vào, chỉ trừ nhà mình. Rõ ràng là coi thường nhà ta.
Mẹ đã rất ghét nhà họ, nghe người phụ nữ kia than vãn, mẹ càng thương cảm.
Mẹ hỏi cô ta đã thoát nạn rồi, còn đến đây làm gì?
Cô ta nói không cam tâm, muốn trả thù. Cô ta mất con, cả đời không thể sinh nở nữa. Cô ta muốn tiểu cô Lâm Thanh Hà cũng phải chịu nỗi đau mất con.
Nghe vậy, mẹ tưởng cô ta định hại đứa bé nên khuyên can.
Cô ta bảo mẹ hiểu nhầm, cô ta không muốn g.i.ế.c đứa bé, chỉ muốn đem nó đi nuôi, để con của Châu Hiểu Nghệ gọi mình bằng mẹ, để Châu Hiểu Nghệ cả đời đau khổ vì không gặp được con.
Cô ta nói nếu mẹ giúp cô ta đem đứa bé đi, sẽ cho mẹ một nghìn đồng.
Nói rồi, cô ta lôi tiền ra, nhét vào tay mẹ, hứa sẽ thêm năm trăm khi giao đứa bé.
Mẹ... mẹ động lòng.
Mẹ nghĩ nhà Lâm Thanh Hà không phải người tốt, cũng muốn họ nếm trải nỗi đau mất con. Trong lúc nóng vội, mẹ nhận tiền.
Thấy mẹ đồng ý, cô ta cảm tạ rối rít, đưa mẹ mấy viên thuốc ngủ, bảo không hại gì đến sức khỏe.
Cô ta còn tự ăn một viên trước mặt mẹ để chứng minh."