Thập Niên 80: Sĩ Quan Quân Đội Đẹp Trai Lại Quá Mê Vợ Rồi!

Chương 177: Thành thật



Bà ta nói người lớn uống một viên cũng không sao, nếu muốn đứa trẻ ngủ lâu hơn thì cho uống hai viên.

Tôi cũng đã tự uống một viên, không thấy có cảm giác gì khác thường.

Tôi thấy an toàn nên mới cho đứa bé uống.

Tôi sợ nó tỉnh dậy quá nhanh nên đã cho nó uống ba viên.

Trương Đại Hải nghe xong, toát cả mồ hôi lạnh.

"Một đứa trẻ ba tuổi, bà cho nó uống ba viên thuốc ngủ, bà có biết là có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó không? May mắn là bọn họ đã kịp thời tìm thấy đứa bé và cứu được mạng nó, cũng là cứu luôn mạng của bà."

"Tôi không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy. Đứa bé đó sẽ không c.h.ế.t chứ?"

Trương Đại Hải lắc đầu, "Không biết nữa. Bà đã liên lạc với người phụ nữ đó như thế nào?"

"Sau khi nhà Châu Hiểu Nghệ đến, không lâu sau cô ta cũng đến và bảo tôi hành động. Đêm hôm đó, 12 giờ cô ta sẽ đến đón người."

Vân Vũ

"Tức là người phụ nữ đó vẫn còn ở đây và chưa rời đi?" Trương Đại Hải đứng phắt dậy, giọng đầy kích động.

Vương Thẩm gật đầu.

"Bây giờ cô ta đang ở đâu?"

"Tôi cũng không biết, cô ta không nói với tôi. Chỉ bảo 12 giờ đêm sẽ đến đón người."

"Mẹ, mẹ ở nhà đừng đi đâu cả. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, người phụ nữ đó chắc chắn đã bỏ trốn rồi. Dù có không đi thì tối nay cô ta cũng không thể đến được nữa."

"Mẹ đi cùng con đến gặp đoàn trưởng Châu. Người phụ nữ đó mới là kẻ chủ mưu, chỉ cần bắt được cô ta, mẹ mới có thể giảm nhẹ tội."

"Được, mẹ đi với con."

"Mang theo cả nghìn tệ đó nữa." Trương Đại Hải bỏ số tiền vào túi mình.

Tiêu Mai đứng bên ngoài cửa, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện bên trong.

Trương Đại Hải mở cửa bước ra.

Anh nói với Tiêu Mai: "Em ở nhà trông con nhé, anh đưa mẹ đến doanh trại một chuyến."

Tiêu Mai từ trong phòng lấy ra chiếc đèn pin đưa cho anh, "Trời tối rồi, đi đường cẩn thận."

"Ừ, em ăn cơm đi, đừng đợi bọn anh."

"Em biết rồi, hai người đi đi."

Tiêu Mai liếc nhìn bà lão, bà ta cúi đầu không dám nhìn lại. Cô cũng chẳng nói gì thêm.

Rồi hai người bước đi.

Suốt đường đi, hai mẹ con không nói với nhau lời nào. Khi đến bệnh viện quân đội, họ thấy Châu Lệnh Dã đang đứng bên ngoài.

Châu Lệnh Dã thấy Trương Đại Hải dẫn theo Vương Thẩm, lập tức hiểu rằng Thanh Hà nói đúng, người phụ nữ này chính là kẻ chủ mưu.

Nghĩ đến những đau khổ mà Nha Nha phải chịu đựng khi còn quá nhỏ, sắc mặt Châu Lệnh Dã càng thêm lạnh lẽo.

"Đoàn trưởng Châu, tình hình đứa bé thế nào rồi?" Trương đại đội trưởng hỏi.

"Đứa bé đã qua cơn nguy kịch, nhưng do phải rửa dạ dày nên cổ họng bị tổn thương nhẹ. Hiện tại nó rất yếu, hai người đến đây có việc gì?"

Trương Đại Hải nghĩ đến mọi chuyện đều do mẹ mình gây ra, lòng tràn đầy hổ thẹn.

"Đoàn trưởng Châu, tôi xin lỗi. Mẹ tôi bị người khác xúi giục nên mới làm ra chuyện tày trời như vậy. Giờ bà ấy đã biết lỗi rồi. Tôi đưa bà ấy đến đây để tự thú với anh."

Ánh mắt sắc lạnh của Châu Lệnh Dã hướng về phía Vương Thẩm.

Vương Thẩm vừa tiếp xúc với ánh mắt ấy, toàn thân run lên vì sợ hãi.

Bà nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Tôi... tôi biết lỗi rồi, đoàn trưởng Châu. Tôi bị người phụ nữ đó lừa gạt, cô ta kể lể đủ thứ chuyện thương tâm lại còn đưa tôi một nghìn tệ nên tôi mới mờ mắt. Rồi làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy."

Châu Lệnh Dã nghe xong, nhận ra vụ việc còn có người khác tham gia, sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Bệnh viện lúc này đông người qua lại, không phải nơi để nói chuyện.

"Hai người đợi tôi một chút, tôi vào báo với họ đã. Chúng ta sẽ đến văn phòng của tôi nói chuyện."

Trương Đại Hải đồng ý.

Châu Lệnh Dã vào phòng bệnh, lát sau quay ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Đại Hải và mẹ cùng theo Châu Lệnh Dã đến văn phòng của anh.

Bật đèn lên, Châu Lệnh Dã chuẩn bị giấy bút để ghi chép.

Vương Thẩm kể lại toàn bộ sự việc với Châu Lệnh Dã một cách chi tiết.

Châu Lệnh Dã nghe xong, vô cùng chấn động.

Diêu Diên Biên lại có một quá khứ như vậy? Nếu những lời Vương Thẩm nói là sự thật, thì người này thực sự quá đáng sợ.

Hiểu Nghệ khó khăn lắm mới bước vào một cuộc hôn nhân, nếu gặp phải một kẻ như thế, tương lai của cô sẽ ra sao?

Anh nhất định phải làm rõ chuyện này.

Sau khi xác nhận đặc điểm ngoại hình của người phụ nữ với Vương Thẩm, Châu Lệnh Dã tạm thời giam giữ bà ta. Vụ việc này sẽ do công an thành phố C xử lý.

Bây giờ đã muộn, ngày mai anh sẽ gọi điện cho công an địa phương và bàn giao vụ án cho họ.

Vương Thẩm nghe nói mình sẽ bị giam giữ, mặt mày tái mét.

"Đoàn trưởng Châu, tôi đã khai báo hết mọi chuyện rồi, số tiền người phụ nữ đó đưa tôi cũng giao nộp cho anh rồi. Tôi đây là tự thú. Sao anh còn có thể giam giữ tôi được? Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn về nhà."

Châu Lệnh Dã thấy bà ta sợ hãi, giải thích: "Bà ở lại đây sẽ an toàn hơn. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, người phụ nữ đó chắc chắn đã biết. Bà là người trong cuộc, lại từng nhìn thấy mặt cô ta, cô ta cũng biết nhà bà ở đâu. Nếu cô ta muốn g.i.ế.c bà để bịt đầu mối, bà sẽ rất nguy hiểm. Việc để bà ở lại đây cũng là để bảo vệ an toàn cho bà."

Vương Thẩm nghe vậy, tim đập thình thịch, "Anh nói thật chứ?"

Châu Lệnh Dã gật đầu.

Vương Thẩm lại nhìn về phía con trai.

Trương Đại Hải cũng gật đầu, "Đoàn trưởng Châu nói có lý, mẹ tạm thời ở lại đây đi."

Nhận được câu trả lời của con trai, Vương Thẩm mới yên tâm ở lại.

Châu Lệnh Dã gọi người đến đưa Vương Thẩm đi.

Trước khi đi, bà còn dặn Trương Đại Hải phải trông con cẩn thận, chú ý an toàn.

Sau khi Vương Thẩm bị đưa đi, Châu Lệnh Dã nói với Trương Đại Hải: "Đại Hải, anh làm rất tốt."

Trương Đại Hải cười khổ, "Đây là việc tôi nên làm. Đoàn trưởng Châu, cảm ơn anh lúc nãy không trực tiếp giam giữ mẹ tôi. Nhờ những lời anh nói, bà ấy mới yên tâm ở lại."

"Không có gì. Dù sao chúng ta cũng là đồng đội. Ngày mai tôi sẽ thông báo cho công an đến, Vương Thẩm chắc chắn sẽ bị đưa đi."

"Tôi biết, ngày mai tôi sẽ đến nói chuyện rõ ràng với bà ấy."

"Ừ, anh cũng đừng quá lo lắng, Vương Thẩm đã kịp thời khai báo sự việc, tòa án sau này xét xử sẽ xem xét tình tiết tự thú của bà."

Trương Đại Hải gật đầu rồi rời đi.

Châu Lệnh Dã không thể về nhà, anh cần tìm Diêu Diên Biên nói chuyện. Nếu quả thực có một người phụ nữ như vậy, thì không cần điều tra nữa, cứ trực tiếp bắt người là được.

Anh không thể để em gái mình tiếp tục ở bên một kẻ như thế.

Đóng cửa văn phòng, anh đến bệnh viện quân khu.

Bước chân nặng nề đến phòng bệnh của Nha Nha.

Qua ô kính trên cửa, anh thấy Diêu Diên Biên đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Châu Hiểu Nghệ.

Châu Hiểu Nghệ dựa vào vai Diêu Diên Biên.

Cả hai đang nhìn Nha Nha say ngủ.

Anh không biết đây là bộ mặt thật nào của Diêu Diên Biên?

Đứng một lúc, anh đẩy cửa bước vào.

Châu Hiểu Nghệ thấy anh trai về, đứng dậy nói: "Anh, anh về nhà nghỉ ngơi đi. Nha Nha đã qua cơn nguy kịch rồi. Em và Diên Biên ở lại đây là được."

Anh nhìn Diêu Diên Biên, "Được, Diên Biên em ra tiễn anh một chút."

"Vâng."

Rồi Diêu Diên Biên theo Châu Lệnh Dã ra khỏi phòng bệnh.

Diêu Diên Biên biết Châu Lệnh Dã có chuyện muốn nói, trực tiếp hỏi: "Lệnh Dã, anh có việc gì cứ nói đi."

"Trước khi cưới Hiểu Nghệ, em có đang hẹn hò với ai không?"