Tiếng đồng hồ treo tường trong phòng khách vang lên "tích tắc" đều đặn.
Lâm Thanh Hà liếc nhìn thời gian, đã mười một giờ rồi.
Vân Vũ
Tôn Mỹ Hương và Châu San đều tan làm lúc mười một giờ, khoảng mười giờ bốn mươi là có thể về đến nhà.
Lâm Thanh Hà cắt đôi quả táo còn lại, một nửa cho ông nội, một nửa cho Châu Lệnh Dã.
Cô đứng dậy định vào bếp nấu cơm.
Châu Lệnh Dã cầm miếng táo cắn một miếng, khen: "Táo này ngon quá. Em nghỉ đi, anh vào bếp nấu cơm."
"Em phụ anh."
"Không cần, em cứ ngồi yên đây là anh vui rồi. Em nói chuyện với ông đi."
Châu Lệnh Dã nhẹ nhàng ấn vai cô ngồi xuống ghế sofa.
Ông Châu cười hiền hậu: "Cháu không phải làm gì thì cứ nghỉ ngơi. Đàn ông càng dùng càng chăm, không dùng thì sẽ lười dần đi đấy."
Lâm Thanh Hà bật cười vì lời nói của ông: "A Dã mà nghe ông nói vậy, chắc lại buồn rồi. Haha."
Ông Châu cười lớn: "Haha, tiểu Dã nhà ta không phải người nhỏ nhen thế đâu."
Ông Châu cắn một miếng táo Lâm Thanh Hà đưa, gật gù: "Táo này ngon thật, giòn ngọt. Chỉ tiếc là răng già rồi, nhai đồ cứng không nổi."
"Ông ăn từng chút một, táo chứa nhiều dinh dưỡng tốt cho cơ thể. Ăn thường xuyên, biết đâu răng ông lại chắc khỏe hơn."
"Táo còn có tác dụng này sao? Vậy từ nay mỗi ngày ta ăn một quả." Ông Châu cảm thấy vô cùng thú vị.
Ông rất tin tưởng lời Lâm Thanh Hà, nửa năm trước, nhân sâm và bột thạch hộc tía cô đưa đã giúp ông cải thiện đáng kể chứng bệnh tim nhiều năm.
Táo bình thường không có tác dụng bổ răng, nhưng táo từ huyễn cảnh mang ra thì khó nói. Dù sao ăn cũng có lợi cho sức khỏe, cô cũng có thể kiểm chứng xem nó có thực sự giúp răng chắc khỏe hay không.
Tiểu Cường ăn xong táo, Lâm Thanh Hà lại lấy một quả táo bình thường khác từ đĩa hoa quả, nói với cậu bé: "Tiểu Cường, nói 'táo' nào. Chúng ta phải luyện tập nói chuyện."
Tiểu Cường đã hơn hai năm không nói, miệng há ra chỉ phát ra tiếng gió, không thành lời.
"Dùng cổ họng phát âm, thử lại lần nữa xem."
Tiểu Cường cố gắng nhiều lần, mặt đỏ bừng vì gắng sức, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.
Cậu bé thất vọng, khuôn mặt đầy lo lắng và buồn bã.
Lâm Thanh Hà nhận ra mình hơi vội vàng, cảm xúc của cô đã ảnh hưởng đến Tiểu Cường.
Cô vội vàng trấn an: "Không sao đâu, chúng ta từ từ. Đừng tạo áp lực cho bản thân. Dù không nói được, chúng ta vẫn có thể học ngôn ngữ ký hiệu, vẫn giao tiếp bình thường với mọi người."
Ông Châu cũng động viên: "Đúng vậy, cháu phải biết rằng thế giới này rất rộng lớn, có rất nhiều người không thể nói như cháu, nhưng họ vẫn sống rất tốt. Đừng quá ép buộc bản thân."
Tiểu Cường gật đầu, nụ cười lại nở trên khuôn mặt.
Châu Lệnh Dã nấu xong cơm, Châu San và Tôn Mỹ Hương cũng lần lượt về đến nhà.
Thấy một cậu bé mặt mũi sáng sủa đang chơi trong phòng khách, họ ngạc nhiên hỏi: "Đây là..."
"Cháu đưa cậu bé từ bệnh viện về. Cậu bé tên Tiểu Cường." Lâm Thanh Hà giải thích.
Tôn Mỹ Hương lập tức hiểu ra.
Bà đặt túi xách đen xuống, tiến lại gần với nụ cười ấm áp: "Chào cháu."
Tiểu Cường thấy Tôn Mỹ Hương và Châu San lại trở nên căng thẳng, nắm lấy vạt áo ông Châu núp vào sau lưng.
Ông Châu cười nói: "Đứa bé này nhút nhát lắm. Lúc mới đến còn không dám ngẩng đầu lên."
Tôn Mỹ Hương có nhiều năm kinh nghiệm dạy học, rất quen với những đứa trẻ như thế này. Bà ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Tiểu Cường, giọng dịu dàng:
"Đừng sợ, bà rất thích cháu. Gia đình chúng ta đều chào đón cháu đến chơi."
Tiểu Cường nghe vậy, dần dần thả lỏng. Cậu nhìn sang Châu San, thấy ông cũng đang mỉm cười với mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tất cả mọi người trong gia đình này đều dịu dàng và tốt bụng, khiến trái tim Tiểu Cường — đứa trẻ chưa từng được hưởng hơi ấm — tan chảy hoàn toàn.
Cậu cảm nhận được sự chân thành từ họ.
Mũi cậu cay cay, mắt đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Tôn Mỹ Hương cũng mềm lại. Bà ôm Tiểu Cường vào lòng: "Ôi, sao cháu lại khóc thế này? Bà ôm nào."
"Tâm hồn đứa bé này rất mong manh." Lâm Thanh Hà cũng nghẹn ngào.
Châu San nói: "Trước khi tìm được gia đình, cứ để cháu ở nhà ta đi."
"Nhà ta quá vắng vẻ, có thêm một đứa trẻ cũng vui hơn." Châu Lệnh Dã đồng ý.
Tôn Mỹ Hương tất nhiên không phản đối.
Bà xoa xoa khuôn mặt thô ráp của Tiểu Cường: "Da mặt khô quá. Để lát bà mua cho cháu lọ kem dưỡng."
Lâm Thanh Hà cảm thấy ấm lòng, lòng tốt của nhà chồng khiến cô vô cùng xúc động.
Huống chi là một đứa trẻ chưa từng được yêu thương, lớn lên trong sợ hãi và đòn roi. Cô hoàn toàn hiểu được cảm xúc của Tiểu Cường lúc này.
Châu Lệnh Dã bưng cơm lên bàn, gọi mọi người vào ăn.
Tôn Mỹ Hương dắt Tiểu Cường vào nhà tắm rửa tay sạch sẽ, rồi cùng ngồi vào bàn.
Với suy nghĩ bồi bổ cho Lâm Thanh Hà và Tiểu Cường, Châu Lệnh Dã đã lấy hai con cá diếc trong tủ lạnh nấu thành một nồi canh cá đậu phụ.
Thêm món trứng xào ngồng tỏi và thịt bò hầm củ cải.
Món ăn tuy không nhiều nhưng đủ lượng, sáu người ăn no nê.
Cơm trắng dẻo thơm, ăn một miếng đã ngập tràn hương vị, chỉ cần cơm không cũng có thể ăn hết một bát.
Tiểu Cường không động đũa, chỉ lặng lẽ xúc cơm.
Nhưng bát cơm của cậu chưa kịp vơi đã được mọi người gắp đầy thức ăn.
Tôn Mỹ Hương còn múc riêng cho cậu một bát canh cá.
Sự nhiệt tình của gia đình, hương vị thơm ngon của món ăn khiến Tiểu Cường ăn rất ngon miệng.
Thấy cậu ăn vui vẻ, mọi người cũng đều vui theo.
Vừa ăn xong, Tôn Mỹ Hương đang dọn dẹp trong bếp thì chuông cửa reo.
Bếp gần cửa nhất, bà rửa tay sạch, lau khô rồi mở cửa.
Thấy là bà Trương, bà hơi ngạc nhiên vì hai người từng có hai lần bất hòa, thậm chí gặp nhau còn làm lơ.
Việc bà ta đến khiến Tôn Mỹ Hương có chút đề phòng.
Nhưng khách đến rồi, dù sao cũng phải giữ phép lịch sự: "Bà Trương à? Mời vào đi."
Bà Trương liếc nhìn trong nhà, thấy cả gia đình đều có mặt, nên hơi ngại không vào.
"Không cần đâu, tôi đến tìm con trai và con dâu bà."
Tôn Mỹ Hương quay lại nhìn con trai và con dâu, mỉm cười: "Họ đều ở nhà, có chuyện gì vào đây nói đi."
"Không cần đâu. Bà gọi họ ra đây đi."
Châu Lệnh Dã và Lâm Thanh Hà cũng nhìn ra, nghĩ đến chuyện sáng nay cháu trai bà Trương bị ngã gãy răng.
Có lẽ bà đến để đòi tiền viện phí.
Lâm Thanh Hà bảo Châu Lệnh Dã đi lấy tiền, còn cô tiến ra cửa.
"Bà Trương, Quân Quân không sao chứ?"
"Sao mà không sao được? Cái răng gãy đó không biết có mọc lại được không nữa." Bà Trương nói với giọng bực bội.