“Cháu còn nhỏ, răng sữa rụng rồi sẽ mọc lại, chị không cần lo lắng.” Lâm Thanh Hà nói.
“Cô nói dễ thế, nếu không mọc lại thì sao?”
Nghe giọng điệu này, Lâm Thanh Hà hiểu ngay bà ta định vòi tiền. Cô ghét nhất loại người như vậy. Nếu nói chuyện tử tế, có lẽ cô còn cho thêm, nhưng nếu muốn lừa đảo, một xu cô cũng không trả.
Vân Vũ
“Bác Trương, vậy hôm nay bác đến đây có ý gì?”
Bác Trương liếc nhìn cô, lại nhìn Tôn Mỹ Hương, hắng giọng nói: “Tôi đến là để bảo cô, cháu tôi đã đi khám rồi, tốn hết mười đồng ở bệnh viện. Đây là hóa đơn viện phí, do bệnh viện thành phố cấp.”
Lâm Thanh Hà cầm tờ hóa đơn, đúng là mười đồng. “Không vấn đề gì, tôi sẽ trả đủ số tiền cháu đã chi.”
Châu Lệnh Dã cũng mang tiền đến, đưa cho bác Trương hai mươi đồng: “Mười đồng thừa là để mua đồ ăn cho cháu.”
Bác Trương không nhận, mặt mày khó chịu: “Cháu tôi bị thương thế kia, từ sáng đến giờ chưa ăn gì. Sau này có thành răng khểnh hay không ai biết được? Hai mươi đồng của cậu chẳng phải là coi thường người quá sao?”
Châu Lệnh Dã sửng sốt. Anh chỉ nghĩ mọi người cùng sống trong khu tập thể, tránh va chạm, lại biết bác Trương khó tính nên muốn dùng tiền để giải quyết êm đẹp. Không ngờ bà ta còn chê ít.
Lâm Thanh Hà lạnh giọng: “Vậy bác Trương muốn bao nhiêu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bác Trương lúng túng, không trả lời thẳng: “Sau này nếu không mọc răng, phải bọc răng giả, tốn kém lắm. Cộng thêm tiền dinh dưỡng, tinh thần… cô đưa tôi hai trăm đồng là được.”
Lâm Thanh Hà bật cười: “Bác Trương, bác bị điên à? Nếu không biết bác là người trong khu tập thể, lại có con dâu làm việc ở cơ quan nhà nước, tôi tưởng bác là bệnh nhân tâm thần lạc vào đây chứ!”
Bác Trương đỏ mặt tía tai: “Cô dám gọi tôi là điên? Đồ mất dạy!”
Lâm Thanh Hà không nhường nhịn: “Nếu bác không điên, sao ban ngày ban mặt lại đến nhà người ta nói nhảm?”
Bác Trương giơ tay lên như muốn đánh nhau: “Được! Cô không nhận tội thì tôi sẽ kêu cả khu tập thể đến xem nhà họ Châu ăn h.i.ế.p người thế nào!”
“Bác muốn đi thì đi nhanh, ai cản đâu? Để mọi người xem ai mới là kẻ đáng xấu hổ!”
Bác Trương hậm hực bước ra cổng, bắt đầu khóc lóc kể tội. Tôn Mỹ Hương, Châu San và ông Châu nghe tiếng ồn, vội chạy ra hỏi chuyện. Sau khi nghe Châu Lệnh Dã kể lại sự việc, Tôn Mỹ Hương tức giận: “Vô liêm sỉ! Đã đến lúc tôi phải ra tay!”
Bà bước ra cổng, chỉ thẳng vào bác Trương: “Bà già cả rồi, làm gương cho con cháu thế à? Dám bịa chuyện hại người, không sợ trời tru đất diệt sao? Cháu bà tự ngã gãy răng, chúng tôi không so đo, còn bồi thường gấp đôi viện phí. Vậy mà bà dám đòi hai trăm đồng? Không được lại đến đây bôi nhọ danh dự nhà họ Châu? Tôi – Tôn Mỹ Hương – chưa bao giờ sợ loại vô lại như bà!”
Đám đông xúm lại, ai nấy đều chỉ trích bác Trương. Bà Chu đứng ra nói: “Chị Trương, cháu bé rụng răng sữa thì có sao? Ai nuôi con chẳng biết điều này? Chị đòi tiền bọc răng giả chẳng phải là lừa đảo sao? Sáng nay tôi cũng chứng kiến, rõ ràng là cháu chị tự va vào người nhà họ Châu. Họ còn tốt bụng trả tiền viện phí, chị nên biết điều chứ!”
Bác Trương cứng họng, đành lủi thủi bỏ đi giữa tiếng chê cười của mọi người.