Buổi trưa có hai tiếng nghỉ ngơi, mọi người đều về nhà chuẩn bị cơm trưa.
Lâm Thanh Hà trở về nhà, nhìn thấy A Hoàng đang nằm nghỉ dưới bóng râm của mái hiên.
Thấy cô về, A Hoàng mở to đôi mắt tròn xoe.
"Tối qua cậu không về nhà, đi đâu thế?"
A Hoàng duỗi người, vươn vai: "Tôi đi tìm suốt, tìm cả đêm mà vẫn không thấy nơi nào giống trong tấm ảnh đó. Chủ nhân, cậu có chắc là nó được chụp ở quanh đây không?"
Lâm Thanh Hà gật đầu.
"Khó quá, để tôi nghỉ ngơi một chút rồi đi tìm Hoa Báo Đại Vương hỏi thử. Xem nó có từng thấy nơi nào như vậy không."
Những ngọn núi ở đây trùng điệp, nối tiếp nhau, trải dài hàng trăm dặm. Muốn tìm một khu vực nhỏ trong một không gian rộng lớn như vậy quả thực là khó khăn với nó.
Lâm Thanh Hà nghĩ, lát nữa sẽ tranh thủ thời gian lên núi một chuyến, nhờ các loài động vật nhỏ giúp đỡ. Như vậy, khả năng tìm thấy sẽ cao hơn.
"Vất vả cả đêm rồi, cậu nghỉ ngơi đi."
A Hoàng thật sự mệt, nằm xuống đất và thiếp đi ngay lập tức.
Lâm Thanh Hà bắt đầu nấu cơm. Hôm nay đứng nhiều nên cô cảm thấy hơi mỏi chân. Cô nấu đơn giản với hai món rau xào, một ít cháo loãng và bánh mỏng còn thừa từ hôm qua.
Lý Thắng Lợi ghé qua báo rằng Châu Lệnh Dã hôm nay không về ăn trưa, nên cô không cần đợi anh.
Việc này với quân nhân là chuyện bình thường, Lâm Thanh Hà không thấy có gì lạ.
Không về thì cô ăn một mình.
Sau bữa trưa, La Mỹ Hoa đến rủ cô cùng đến nhà Tiêu Mai thăm cô ấy và em bé.
Lâm Thanh Hà mang theo đồ đạc đi cùng. Vừa bước ra khỏi nhà, cô thấy Trang Tuyết Mai và An Vi Vi cũng vừa ra cửa.
Bốn người cùng nhau đến nhà Tiêu Mai.
Trương Đại Hải thấy họ mang theo nhiều đồ, liền nói: "Các chị mang nhiều thứ thế này?"
Ngoài Lâm Thanh Hà, ba người còn lại mỗi người đều mang theo một con gà, trên tay còn xách một giỏ tre đựng trứng và một ít lương thực.
"Đây đều là những thứ Tiêu Mai cần trong tháng ở cữ. Phải chăm sóc thật tốt thì sau này sức khỏe của cô ấy mới không bị ảnh hưởng. Tháng ở cữ tuyệt đối không được lơ là." Trang Tuyết Mai nói.
"Làm phiền các chị quá."
"Chúng ta cùng một khu gia đình, không cần khách sáo thế này. Vào thăm Tiêu Mai và em bé thôi."
Trương Đại Hải nhận đồ từ tay họ, mũi anh hơi cay cay, trong lòng tràn đầy cảm động.
Lâm Thanh Hà và mọi người cùng vào phòng Tiêu Mai.
Lúc này, Tiêu Mai đang quấn khăn trên đầu, đắp chăn kín người, dựa vào đầu giường cho con bú.
Nóng đến mức mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.
Thấy họ đến, Tiêu Mai liền than thở với Lâm Thanh Hà: "Tôi sắp c.h.ế.t vì nóng mất thôi!"
"Trời nóng thế này mà đắp kín thế thì sẽ bị cảm đấy. Mau bỏ khăn ra đi. Chăn cũng phải đổi thành chăn mỏng. Đàn ông chăm sóc phụ nữ thật là không ổn." Trang Tuyết Mai bước tới gỡ chiếc khăn trên đầu Tiêu Mai.
Trương Đại Hải đi lấy chăn mỏng từ tủ.
"Mẹ tôi trước có nói, ở cữ phải giữ ấm kỹ, không được để gió lùa."
"Đó là mùa đông. Trời nóng thế này mà đắp kín sẽ bị cảm đấy. Phòng này đóng kín mít, gió làm sao vào được."
Vân Vũ
Trang Tuyết Mai lột luôn chiếc chăn dày của Tiêu Mai, lấy chiếc chăn mỏng từ tay Trương Đại Hải đắp lại cho cô.
Khuôn mặt Tiêu Mai cuối cùng cũng giãn ra: "Mát quá! Chị ơi, tôi có thể tắm gội được không? Ngứa đến phát điên mất!"
"Tốt nhất là đừng gội đầu, sau này dễ bị đau đầu lắm. Hồi tôi ở cữ cũng không dám gội. Đến lúc ra tháng, tóc tôi rối đến mức không chải được, mùi thì kinh khủng."
Lời của Trang Tuyết Mai khiến La Mỹ Hoa đồng tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhớ lại hồi tôi sinh Tiểu Hoa cũng vào mùa này. Trời nóng như thiêu như đốt. Ở cữ thật là cực hình. Đầu và người gãi đến trầy xước hết mà cũng không dám tắm gội. Chỉ có cách là chịu đựng."
Tiêu Mai vốn đang háo hức được tắm gội, nghe vậy liền nguội lạnh.
"Một tháng không tắm gội thì sống sao nổi? Nghĩ thôi đã thấy sợ."
Lâm Thanh Hà cũng cảm thấy kinh hãi.
Trời nóng thế này, một ngày không tắm đã thấy người bốc mùi, huống chi là cả tháng.
Cách ở cữ như vậy là không đúng. Không nói đến việc người bẩn thế nào, chỉ riêng việc nổi rôm sảy đã đủ khổ rồi.
Cô nghĩ cần phải phổ biến kiến thức đúng đắn.
"Ban đầu mới ở cữ thì không nên gội đầu, nhưng sau một tuần là có thể gội được. Còn tắm thì không nên ngâm mình trong chậu, chỉ nên đứng rửa hoặc dùng khăn ấm lau người. Miễn là không bị gió lùa thì không sao cả."
"Thật không?" Tiêu Mai nghe vậy, mắt lại sáng lên.
"Tôi đọc được trong sách nuôi dạy trẻ đấy."
"Sách đã viết thế thì chắc chắn không sai. Kinh nghiệm của chúng ta đều là phương pháp cũ từ người xưa. Sách vở chắc chắn khoa học hơn." Trang Tuyết Mai cũng thấy lời Lâm Thanh Hà có lý.
Tiêu Mai vui vẻ nhìn Trương Đại Hải: "Anh nghe thấy chưa? Năm sáu ngày nữa tôi sẽ tắm gội."
Trương Đại Hải cười gật đầu: "Được, được, được."
Tiêu Mai thấy chồng đồng ý, tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn.
Em bé b.ú xong, được Trương Đại Hải bế lại.
Hôm qua còn nhăn nheo như một bà lão, hôm nay đã xinh xắn hơn hẳn.
Mọi người vây quanh ngắm nhìn. Cậu bé no nê, lim dim ngủ, vừa đáng yêu vừa ngộ nghĩnh. Lâm Thanh Hà nhìn thấy mà lòng cứ rạo rực.
Ngồi thêm một lúc, mọi người trò chuyện về chuyện thu mua sáng nay. Tiêu Mai và Trương Đại Hải nghe xong đều rất vui.
...
Ra khỏi nhà Tiêu Mai, còn nửa tiếng nữa mới đến một giờ chiều.
Lâm Thanh Hà đề nghị mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút. Trời nóng quá, nếu không nghỉ ngơi, làm việc sẽ dễ mệt.
Mọi người về nhà nghỉ, còn Lâm Thanh Hà về nhà lấy hai hộp sơn tra, mang đến trường tiểu học Hắc Hổ Lĩnh.
Tiểu Hoa đang chơi trong phòng thu mua. Con trai Trang Tuyết Mai tan học cũng thường đến đây chơi.
Trời nóng thế này, hai hộp sơn tra mang cho bọn trẻ ăn cho mát.
Đến trạm thu mua, Lâm Thanh Hà lại thấy Hạnh Hoa đeo gùi đi ngang qua cổng trường tiểu học Hắc Hổ Lĩnh.
Nhìn dáng người gầy guộc, lưng còng xuống vì nặng, cùng vẻ mặt mệt mỏi của cô bé, Lâm Thanh Hà không nhịn được mà gọi giật lại.
"Hạnh Hoa!"
Hạnh Hoa nghe thấy tiếng gọi, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Thanh Hà.
Lâm Thanh Hà vẫy tay: "Hạnh Hoa, lại đây!"
Hạnh Hoa do dự một chút, rồi cũng bước tới.
Lâm Thanh Hà đón lấy, giúp cô bé đỡ chiếc gùi nặng trĩu.
Trong gùi là củi nhặt từ trên núi, nặng đến ba bốn chục cân.
Lâm Thanh Hà mang lên vai còn thấy nặng, không hiểu sao cha mẹ cô bé lại nỡ để đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy làm việc nặng nhọc thế này.
Hạnh Hoa theo Lâm Thanh Hà vào trạm thu mua.
Lâm Thanh Hà dẫn cô bé vào phòng nghỉ cho mát, rồi lấy một hộp sơn tra đưa cho cô bé.
Hạnh Hoa vừa ngạc nhiên vừa bối rối trước sự tốt bụng của Lâm Thanh Hà, đồng thời cũng tò mò với hộp sơn tra trước mặt. Mùi thơm từ hộp khiến cô bé nuốt nước bọt.