Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 119



“Chúng em vừa học xong các môn cơ sở.” Tạ Uyển Oánh trả lời tiền bối: “Chẩn đoán học nội khoa và ngoại khoa, trợ giảng nói ai có năng lực thì có thể tự học trước.”

“Em tự học sao?” Bác sĩ Giang rất ngạc nhiên trước câu trả lời này của cô, việc học các môn lâm sàng do giảng viên lâm sàng giảng dạy rất quan trọng, bởi vì giảng viên lâm sàng sẽ truyền đạt kinh nghiệm lâm sàng cho sinh viên y khoa, những điều mà không có trong sách giáo khoa.

“Có thể tìm đọc luận văn và nghiên cứu bệnh án để học tập ạ.”

Một sinh viên chăm chỉ! Trong đầu bác sĩ Giang chỉ còn lại dấu chấm than thật lớn.

Thông minh đã hiếm, nếu thiên tài lại còn chăm chỉ? Hoàng Chí Lỗi không dám nghĩ tiếp, sư muội nhỏ của mình tương lai sẽ phát triển đến mức nào, cảm giác sẽ rất kinh người.

 “Tốt, cố gắng lên.” Bác sĩ Giang không nhịn được, vỗ vai Tạ Uyển Oánh để khích lệ hậu bối. Không có giáo viên y khoa nào lại không thích kiểu sinh viên chăm chỉ như vậy.

“Tiền bối.” Tạ Uyển Oánh cố gắng nắm bắt cơ hội, hy vọng có thể khiến tiền bối chú ý đến tình trạng của bố bé Lưu: “Tuy là nội khoa nhận bệnh nhân, nhưng tiền bối, đây có thể là bệnh nhân cần đến Ngoại Tim mạch chứ không phải Nội Tim mạch.”

“Em cho rằng ông ấy cần đến Ngoại Tim mạch?” Bác sĩ Giang nhớ lại câu nói lúc đầu của cô, rõ ràng là ngay từ đầu Tạ Uyển Oánh đã cho rằng bệnh tình của bố bé Lưu cần đến Ngoại Tim.

“Vâng. Em cho rằng bệnh nhân này không loại trừ khả năng bị bệnh mạch vành ba nhánh nặng.” Tạ Uyển Oánh nói khi nhìn vào tim bố bé Lưu, có thể nhìn thấy rõ tình trạng mạch máu bên trong trái tim, quả thật rất đáng lo ngại.

 Bệnh mạch vành ba nhánh, có thể nói là trường hợp tắc nghẽn cơ tim nghiêm trọng nhất, đặt stent của Nội Tim mạch không thể giải quyết được, cần phẫu thuật bắc cầu của Ngoại Tim mạch để điều trị.

Dựa vào quan sát của dị năng, Tạ Uyển Oánh dự đoán, bố bé Lưu có thể bị hẹp ba nhánh động mạch chính với mức độ trên 70%, phù hợp với chỉ định phẫu thuật bắc cầu của Ngoại Tim mà cô vừa nói. Vấn đề là làm thế nào để nói ra và thuyết phục tiền bối lâm sàng chú ý.

“Chưa chụp động mạch vành thì không thể xác định.” Bác sĩ Giang nói.

“Đúng vậy, nhưng nếu nghi ngờ thì không nên nhanh chóng cho đi chụp sao? Không phải để bệnh nhân nằm đây mà không làm gì cả.” Tạ Uyển Oánh cố gắng thuyết phục tiền bối.

Bác sĩ Giang và Hoàng Chí Lỗi bên cạnh nhìn nhau. Bệnh nhân này là do nội khoa nhận, nếu họ xem bệnh án, có phải là vượt quyền hay không. Hơn nữa, làm như vậy tương đương với việc nghi ngờ năng lực chuyên môn của bác sĩ nội khoa trực ban.

 Là đồng nghiệp, thường sẽ không làm chuyện như vậy, sẽ bị đồng nghiệp ghét.

Chỉ có thực tập sinh mới dám nói như vậy, không bị ràng buộc bởi môi trường đồng nghiệp.

“Anh nói cho em biết, em cứ yên tâm tin tưởng bác sĩ nội khoa trực ban của chúng tôi. Bác sĩ bệnh viện chúng tôi đều rất có trách nhiệm, điều này anh có thể đảm bảo.” Bác sĩ Giang nói câu này, phần lớn là muốn an ủi thực tập sinh, tránh gây ra mâu thuẫn: “Nếu thật sự nghi ngờ điều này, nội khoa đã sớm đưa bệnh nhân đi chụp động mạch vành rồi.”

“Em không phải không tin tưởng các tiền bối, nhưng không thể phủ nhận là, có thể tiền bối vừa lúc bận rộn, không kịp chú ý đến tất cả các chi tiết, dẫn đến sơ suất nào đó.” Tạ Uyển Oánh nói một cách chân thành: “Nếu đồng nghiệp khác đưa ra ý kiến, xuất phát từ thiện chí, vì bệnh nhân, cũng là vì đồng nghiệp, phải không? Chúng ta chỉ cần xem lại bệnh án, xác nhận lại một chút.”