Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 166:



“Nối kim chọc với ống tiêm nước muối sinh lý, bọc đầu ngón tay găng tay vô trùng đã cắt vào, biết để làm gì không?”

Trước câu hỏi của giáo sư, Tạ Uyển Oánh trả lời: “Nửa đầu ngón tay găng tay này được dùng để làm van một chiều. Để khí trong khoang ngực bệnh nhân dễ dàng thoát ra ngoài, còn không khí bên ngoài không thể đi vào khoang ngực bệnh nhân qua đây.”

“Tốt.” Phó Hân Hằng nói: “Chuẩn bị sát trùng da.”

Bốn chữ sát trùng da vừa dứt, có nghĩa là phải tiến hành chọc kim.

Bác sĩ Kim bịch một tiếng, ngồi phịch xuống ghế, cau mày nhìn Phó Hân Hằng, cái Người máy kia, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

Bà là bác sĩ khoa Nội thần kinh, không phải chuyên gia khoa Ngoại tim mạch. Chuyện này, bà không có khả năng tranh giành quyền chỉ huy với Phó Hân Hằng. Hơn nữa, vừa rồi bà muốn mở miệng ngăn cản cũng không mở miệng được.

 Quay đầu lại, bác sĩ Kim nhìn biểu cảm của bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm.

Bác sĩ Dương xoa lông mày, ông cũng không có tư cách tranh giành quyền chỉ huy với Phó Hân Hằng. Người ta là tuyến ba, ông là tuyến hai.

Bác sĩ Lâm hai tay đút túi áo blouse trắng im lặng như tờ.

Có lẽ nên gọi điện cho Hoàng Chí Lỗi, bác sĩ Kim chợt nảy ra ý tưởng, xoay người sờ điện thoại trong túi. Ánh mắt Phó Hân Hằng phía sau nhìn chằm chằm vào bà, khiến bà không dám động đậy nữa. Bác sĩ Kim chỉ có thể mắng trong lòng nghĩ, Tên Người máy này, ánh mắt thật sắc bén!

“Nói cho tôi vị trí chọc kim.” Phó Hân Hằng nói.

“Bệnh nhân bị tràn khí màng phổi bên phải, vị trí chọc kim nằm ở khoang liên sườn thứ hai đường giữa xương đòn bên phải. Điểm giữa của đường giữa xương đòn bên phải, đường giữa nách bên phải và đường giữa xương ức. Sờ thấy mép trên của xương sườn thứ ba có thể tiến kim.”

 “Gặp trở ngại có nghĩa là chạm đến khoang màng phổi, có thể hút khí, tiến kim thêm khoảng 0.5 cm rồi rút kim ra cố định lõi.” Phó Hân Hằng hướng dẫn.

“V vâng, giáo sư.”

Lúc Tạ Uyển Oánh nói, tay Triệu Triệu Vĩ cầm điện thoại giúp cô thỉnh thoảng run lên. Nghe cô nói, anh ta dường như hiểu được, vấn đề là, vị trí giải phẫu mà bọn họ học là trên tử thi, không phải người sống. Thật ra, anh ta sợ, không biết cô lấy đâu ra dũng khí dám làm như vậy. Nếu sai, chết người, cô còn có thể làm bác sĩ nữa không.

Hai cảnh sát đứng ngoài xe xem, không dám thở mạnh.

“Bệnh nhân gầy, dễ sờ thấy góc xương ức, đúng rồi là gờ thứ hai, bên dưới là xương sườn thứ ba.” Tay trái Tạ Uyển Oánh chỉ vào vị trí da đã được sát trùng, tay phải giơ kim chọc lên, xin chỉ thị: “Nếu giáo sư đồng ý, tôi sẽ tiến hành chọc kim cho bệnh nhân.”

 Bệnh nhân không tỉnh táo lắm, không cần gây tê.

Triệu Triệu Vĩ nhắm chặt mắt không dám nhìn.

Thấy biểu cảm của Triệu Triệu Vĩ, hai cảnh sát đồng loạt nhìn sang chỗ khác, cảm thấy cảnh tượng tiếp theo sẽ rất đáng sợ.

Ở bệnh viện, bác sĩ Kim lại đứng dậy: “Nếu không...”

Phó Hân Hằng nói với bác sĩ Kim: “Im miệng, nếu không thì ra ngoài.”

Bác sĩ Kim lại ngồi phịch xuống ghế, hai tay chà mạnh lên mặt, trừng mắt nhìn bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm nghĩ, Các anh nói xem sao bây giờ?

Bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm im lặng.

“Đâm kim vuông góc 90 độ.” Phó Hân Hằng ra lệnh cho phép.

Kim chọc đâm thẳng vào da bệnh nhân, chỉ trong một giây đến vài giây, nhưng đối với những người hiện tại mà nói, một giây dài như hàng vạn năm.

Bác sĩ Kim cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức như sắp ngất xỉu, bà mở to mắt nhìn trần nhà trắng xóa, sao không có hồi âm.

Dù sao cũng là ở trên quốc lộ, âm thanh xung quanh quá ồn ào, điện thoại luôn có tạp âm, bên này nghe không rõ lắm.

Bác sĩ Kim nhảy dựng lên, gọi: “Triệu Triệu Vĩ!”

Nghe thấy giọng giáo sư, Triệu Triệu Vĩ mở to mắt.