Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 167: Thành công không dễ dàng



“Nói cho tôi biết, có thấy bọt khí trong ống tiêm không?” Bác sĩ Kim lớn tiếng hỏi.

Triệu Triệu Vĩ đang trợn tròn mắt nhìn, tay Tạ Uyển Oánh cầm kim tiêm đâm vào da bệnh nhân, kim tiêm càng đâm sâu, bản thân anh ta cũng cảm thấy khó thở, chỉ sợ lập tức máu sẽ phun ra.

Chờ một chút, không có máu, là bọt khí.

Nước muối sinh lý trong ống tiêm sủi bọt.

“Có, có bọt khí, giáo sư!” Triệu Triệu Vĩ hét lên.

“Tốt tốt tốt, có bọt khí là tốt rồi.” Bác sĩ Dương đưa mu bàn tay lên sờ trán, phát hiện không biết từ khi nào đã đầy mồ hôi.

“Đừng để cô ấy đâm kim sâu thêm nữa.” Bác sĩ Kim dặn dò.

“Không có, cô ấy không đâm xuống nữa, đang đang đang, rút kim tiêm ra...” Triệu Triệu Vĩ cảm thấy mình nhìn xuống, dường như không hiểu lắm thao tác của Tạ Uyển Oánh.

Là muốn rút lõi kim ra để lại ống dẫn kim bên ngoài. Bác sĩ Dương và những người khác nghĩ là vậy, Phó Hân Hằng chỉ vừa nói, cô bé này vậy mà có thể làm được.

 Phó Hân Hằng không nói gì, đôi mắt đen láy nheo lại, vẫn luôn cẩn thận lắng nghe âm thanh từ đầu dây bên kia.

Bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và bác sĩ Kim lại gần, vểnh tai lắng nghe đầu dây bên kia, từ điện thoại truyền đến tiếng thở của bệnh nhân nghĩ, Có, vừa rồi gần như không còn tiếng thở nữa giờ lại có rồi, đã hồi phục, bệnh nhân đang thở.

Ôi chao, ôi chao, bác sĩ Kim ra sức quạt cho mình, lúc nãy bà cũng sắp nghẹt thở, bây giờ cũng có thể thở được rồi.

“Băng dính băng dính, lấy băng dính, nhanh giúp cô ấy cố định!” Bác sĩ Dương sốt ruột, hét vào điện thoại.

“Đừng ngẩn người ra, tiểu Triệu!” Bác sĩ Kim hét với học trò của mình.

Triệu Triệu Vĩ bảo cảnh sát cầm điện thoại, còn mình đi lấy băng dính.

Hai cảnh sát cũng căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay.

 Ống dẫn và van một chiều đã được cố định bằng băng dính. Triệu Triệu Vĩ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, phát hiện bệnh nhân đang mở to mắt nhìn mình, anh ta đỏ mặt.

Chàng trai trẻ hồi phục lại nhìn hai bác sĩ trẻ trước mặt, sắc mặt tái nhợt nhưng lại nở nụ cười, như đang nói nghĩ, Tôi được cứu rồi, bác sĩ.

Tạ Uyển Oánh tháo khẩu trang và găng tay xuống không dám chậm trễ một giây nào, điều chỉnh lượng oxy cho bệnh nhân, cầm ống nghe nghe phổi bệnh nhân.

Từ đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói lạnh lùng của vị giáo sư kia lại vang lên: “Nói cho tôi biết, xác định độ sâu kim chọc vừa rồi cô đâm vào.”

“Bệnh nhân rất gầy, tôi đâm vào khoảng bốn cm.”

“Được. Lập tức đưa cậu ấy về bệnh viện, chú ý tư thế của bệnh nhân, đừng để ống bị lệch. Giữ liên lạc.”

 Bác sĩ lớn của Quốc Hiệp ra lệnh, cảnh sát lái xe lập tức trở lại vị trí lái. Vì bệnh nhân chỉ có thể nằm ngang. Ghế sau chỉ có một mình Tạ Uyển Oánh chăm sóc bệnh nhân. Triệu Triệu Vĩ xách hộp cấp cứu ngồi vào ghế phụ. Một cảnh sát khác lên xe cảnh sát chi viện đến.

Xe cảnh sát hú còi lúc này cần phải lái càng nhanh càng êm.

Nghe thấy tiếng xe bên kia khởi động lại, nhóm giáo sư trong văn phòng bác sĩ, cảm thấy như có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Phó Hân Hằng ngồi bên điện thoại không nhúc nhích, vì chính anh ta nói muốn giữ liên lạc với đầu dây bên kia, quay đầu nói với bác sĩ Dương: “Anh lên khoa Ngoại tim chuẩn bị giường bệnh, là bệnh nhân tứ chứng Fallot.”

Bác sĩ Dương gật đầu, lên lầu sắp xếp giường bệnh ở khoa Ngoại tim. Bệnh nhân này nhập viện, tình trạng nghiêm trọng như vậy, không chừng đêm nay phải mổ ngực.

Bác sĩ Kim và bác sĩ Lâm nhìn nhau, đi ra ngoài xem bệnh nhân của mình. Lúc hai người đi ra ngoài, nhìn đồng hồ.