Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 169: Được khen



Dù sao thì, anh ta và Tạ Uyển Oánh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi được rồi, giao cho chúng tôi, hai em vất vả rồi.” Bác sĩ Kim khẳng định sự kiên trì và nỗ lực của hai sinh viên y khoa.

Sau khi cửa ghế sau mở ra, bác sĩ Dương trước tiên đeo ống nghe lên nghe tình trạng của bệnh nhân, kiểm tra xem chỗ chọc kim của Tạ Uyển Oánh có vấn đề gì không, sau đó dặn dò những người hỗ trợ phía sau: “Từ từ thôi, bệnh nhân tim mạch.”

Bốn năm người tất bật, cùng nhau cẩn thận chuyển bệnh nhân từ xe cảnh sát lên xe giường của bệnh viện. Tạ Uyển Oánh đợi bệnh nhân được đưa ra ngoài an toàn mới chui ra khỏi xe cảnh sát.

“Bác sĩ.”

Nghe thấy có người dường như đang gọi mình, Tạ Uyển Oánh quay đầu lại.

Anh cảnh sát đã hộ tống bọn họ đưa bệnh nhân đến bệnh viện đột nhiên chào hai sinh viên y khoa.

 “Vất vả rồi!” Anh cảnh sát nói với cô và Triệu Triệu Vĩ, khóe miệng nghiêm nghị nở nụ cười.

Hẳn là anh cảnh sát cũng biết hai người bọn họ đã căng thẳng như nào.

Triệu Triệu Vĩ nhanh trí đáp lễ, thay Tạ Uyển Oánh và mình cúi chào anh cảnh sát: “Chú vất vả rồi!”

Chú? Cằm anh cảnh sát lập tức rủ xuống nghĩ, Này, cậu nhóc, cậu thấy tôi già vậy sao? Tôi chỉ hơn cậu vài tuổi thôi.

Lại thấy hai bác sĩ trẻ chớp mắt chạy vào cấp cứu, anh cảnh sát không khỏi cười, mỉm cười thoải mái, thả lỏng. Bệnh nhân đã được đưa đến Quốc Hiệp, bệnh viện tốt nhất cả nước, ai cũng sẽ không nghĩ bệnh nhân sẽ có chuyện gì nữa, những cảnh sát như bọn họ cũng có thể yên tâm.

Tạ Uyển Oánh và Triệu Triệu Vĩ đuổi theo xe giường chở bệnh nhân, băng qua sảnh cấp cứu đông đúc đi về phía phòng cấp cứu.

 Hai người không hề phát hiện, có người sau khi nghe y tá gọi bác sĩ Tạ đã quay lại đứng ở cửa văn phòng bác sĩ, cẩn thận quan sát hai người bọn họ.

Đôi mắt sâu thẳm tựa như robot lạnh lùng, lướt qua người Triệu Triệu Vĩ, rồi nhìn khuôn mặt thanh tú của Tạ Uyển Oánh, đặc biệt là mái tóc được chải chuốt gọn gàng của Tạ Uyển Oánh.

Sau khi bệnh nhân vào phòng cấp cứu, bốn năm nhân viên y tế vây quanh giường bệnh tất bật.

Đặt ống theo dõi cho bệnh nhân.

Bác sĩ Dương đeo găng tay vô trùng kiểm tra chỗ chọc kim của bệnh nhân cẩn thận hơn.

Bác sĩ Lâm hỗ trợ làm điện tâm đồ.

Y tá đo huyết áp và lấy máu cho bệnh nhân.

Mọi công việc điều trị được tiến hành một cách có trật tự.

Tạ Uyển Oánh và Triệu Triệu Vĩ sau khi vào phòng cấp cứu ngoan ngoãn đứng ở một góc quan sát. Các giáo sư tự tay làm, không có việc cho bọn họ làm.

 Bác sĩ Kim đi vào sau đó quan tâm hỏi han bọn họ: “Hai em có mệt không? Vào văn phòng ngồi đi, uống cốc nước ấm cho ấm người. Từ ngoài vào chắc lạnh lắm.”

Nữ giáo sư trên lâm sàng dịu dàng vô cùng. Tạ Uyển Oánh và Triệu Triệu Vĩ cảm nhận được hơi ấm mùa xuân từ bác sĩ Kim, vừa gật đầu vừa lắc đầu.

“Chúng em xem bệnh nhân không sao rồi nói.” Triệu Triệu Vĩ trả lời giáo sư.

“Tốt lắm, có ý thức.” Bác sĩ Kim khen học trò.

Mặt Triệu Triệu Vĩ cố gắng lắm mới đỏ lên.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, một người đàn ông bước vào.

Ai vậy? Triệu Triệu Vĩ quay đầu nhìn người đến, cảm thấy áp lực từ đối phương, vô thức đứng thẳng người. Chỉ cảm thấy người đàn ông này bước vào rất có khí chất, không giống với giáo sư Kim và những người khác.

Tạ Uyển Oánh đang tập trung vào bệnh nhân, cũng không để ý xem ai bước vào. Cho đến khi ánh mắt người đàn ông kia dường như mang theo ý tứ khác nhìn cô, cô mới dời mắt nhìn xem ai đang nhìn mình.