Người đàn ông lướt qua trước mặt cô, vai rộng, mặc áo blouse trắng thẳng thớm tinh tế mang theo chút cảm giác lạnh lẽo màu xám.
Tạ Uyển Oánh chợt lóe lên trong đầu, đại khái đoán được người đó là ai.
Chắc hẳn là vị giáo sư đã hướng dẫn cô chọc kim thành công qua điện thoại với giọng điệu lạnh lùng nhưng lại thể hiện rất giỏi.
Triệu Triệu Vĩ đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Thì ra ông ấy là Phó Hân Hằng.”
Phó Hân Hằng là ai? Trước đây cô chưa từng nghe nói đến. Bởi vì cô không thích buôn chuyện. Kể cả chuyện của Tào Dũng cũng là do người khác kể cô mới biết một chút.
“Khoa Ngoại tim.” Thấy cô không biết, Triệu Triệu Vĩ ghé sát tai cô nói: “Ông nội tôi nói ông ấy rất giỏi, tương lai chắc chắn là chủ nhiệm khoa Ngoại l*иg ngực.”
Là giáo sư giỏi của khoa Ngoại tim. Mắt Tạ Uyển Oánh sáng lên, nghĩ cách học tập kỹ năng của giáo sư giỏi.
Phó Hân Hằng đi đến bên giường bệnh nhân, nghiêng người, lại liếc mắt, phát hiện ánh mắt cô thay đổi nghĩ, Từ lúc đầu nhìn anh thờ ơ, đến đột nhiên sáng lên lấp lánh như phát hiện ngôi sao nhỏ.
Tại sao nhìn anh ta như đang nhìn ngôi sao nhỏ? Dù là sinh viên y khoa hay người khác, anh ta chưa từng thấy ánh mắt như vậy.
Bác sĩ Dương khám sơ bộ cho bệnh nhân xong, nói với Phó Hân Hằng: “Cần phải làm dẫn lưu khoang ngực lại.”
Tạ Uyển Oánh chọc kim khoang ngực lúc trước, chỉ là nhằm vào áp lực tràn khí màng phổi trong tình huống cấp cứu bất đắc dĩ tại hiện trường với điều kiện sơ sài, khi trở về bệnh viện có điều kiện chắc chắn phải làm dẫn lưu khoang ngực kín mới có thể giúp giảm áp và thoát khí trong khoang ngực bệnh nhân lâu dài.
Trước đó, cần xác định xem bệnh nhân bị tràn khí màng phổi do chấn thương hay tự phát hoặc các nguyên nhân khác. Mà điểm đặc biệt của bệnh nhân này là anh ta mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng.
Tóm lại một câu, bệnh tình rất khó xử lý.
Bác sĩ Dương nghĩ vậy càng cảm thán Tạ Uyển Oánh và Triệu Triệu Vĩ hai người may mắn, không xảy ra chuyện gì khi cấp cứu cho bệnh nhân, cuối cùng cũng đưa bệnh nhân đến bệnh viện an toàn. Bệnh tình của bệnh nhân này thật sự quá nguy hiểm.
Lúc bác sĩ Dương nói chuyện, Phó Hân Hằng liếc mắt rất nhanh qua các thông số trên máy theo dõi, sắc mặt, hơi thở, trạng thái ý thức của bệnh nhân, rồi đến việc y tá tìm mạch máu của bệnh nhân mất một lúc lâu, anh ta đều nhìn thấy hết.
“Trước tiên chụp CT, rồi đưa sang khoa Ngoại tim chúng tôi làm siêu âm tim, đặt ống thông tĩnh mạch trung tâm, đợi các kết quả ra rồi tính.” Phó Hân Hằng nói.
Các bác sĩ và y tá khác nghe anh ta nói chuyện, không ai lên tiếng, cho thấy uy tín của anh ta.
Tạ Uyển Oánh và Triệu Triệu Vĩ kiễng chân quan sát động tác của giáo sư để học tập.
Thấy Phó Hân Hằng không giống các bác sĩ khác vội vàng đeo ống nghe lên nghe tim phổi bệnh nhân, mà dùng ngón tay sờ vào cổ bệnh nhân, ấn ấn bụng bệnh nhân, ấn vào bắp chân và mắt cá chân bệnh nhân.
“Ông ấy làm gì vậy?” Triệu Triệu Vĩ nhỏ giọng hỏi Tạ Uyển Oánh, không học được gì, nên xem một loạt động tác của giáo sư không hiểu lắm.
“Đang phân tích xem bệnh nhân có bị suy tim phải nặng dẫn đến suy tim toàn bộ hay không, suy tim phải điển hình là gan to, suy tim toàn bộ chắc chắn phù nề, vị trí phổ biến nhất là mắt cá chân và bắp chân.” Tạ Uyển Oánh nói, trong lòng nghĩ vị giáo sư này thật sự rất giỏi.
Ví dụ như tại sao bác sĩ Dương có vẻ lớn tuổi hơn anh ta, lại nghe lời anh ta. Bởi vì bác sĩ Dương vừa rồi chỉ đề nghị dẫn lưu khoang ngực kín, thực ra không phải không biết bệnh nhân e là cần phải phẫu thuật ngay lập tức, mà là không đủ tự tin vào phẫu thuật, không dám làm cũng không dám nói. Bác sĩ Phó Hân Hằng này thì khác, nói thẳng làm xong các xét nghiệm rồi tính, tương đương với việc nếu cần phẫu thuật cấp cứu chắc chắn sẽ làm cho bệnh nhân.