Tào Dũng đưa tay nắm lấy tay đang lấy khăn giấy cho mình của cô.
Không biết anh ta làm sao, Tạ Uyển Oánh ngẩn người nhìn anh ta.
Tào Dũng che trán bằng tay kia, nghĩ nghĩ, Bây giờ phải làm sao đây? Tiểu sư muội thông minh tuyệt đỉnh về y học này, rõ ràng lại ngây thơ như con ngốc về mặt tình cảm.
Anh ta là bác sĩ khoa Ngoại não, nghiên cứu về não bộ, nhưng bây giờ lại bó tay với sự ngây thơ của tiểu sư muội.
Bạn bè anh ta đều nhìn ra anh ta có tình cảm mãnh liệt với cô ấy.
Tiểu sư muội lại dường như không hề nhận ra.
Nếu anh ta trực tiếp tỏ tình liệu có dọa chết tiểu sư muội không.
Suy nghĩ một chút, Tào Dũng ngẩng đầu hỏi cô: “Tại sao em lại muốn làm bác sĩ?”
“Làm bác sĩ là một việc rất hạnh phúc.” Tạ Uyển Oánh nói. Lớp trưởng đã từng hỏi câu này, cô cũng trả lời như vậy.
Chỉ là, phản ứng của sư huynh Tào khác với lớp trưởng.
“Hạnh phúc.” Tào Dũng suy nghĩ hai chữ này, trong lòng nghĩ tiểu sư muội thật sự ngây thơ. Hạnh phúc đồng nghĩa với phiền não. Giống như anh ta bây giờ đang chìm đắm trong bể tình, mỗi ngày đều vừa hạnh phúc vừa phiền não.
Tạ Uyển Oánh lúc này nhìn biểu cảm của sư huynh Tào cũng rất khó hiểu, vì sư huynh Tào trông có vẻ đang cười khổ.
“Không có lý do cụ thể hơn sao?” Tào Dũng hỏi lại cô.
Lý do cụ thể, không phải là ông ngoại và mẹ cô sao. Tạ Uyển Oánh im lặng.
Lúc cô im lặng, giống như ánh trăng cô độc trên bầu trời. Tào Dũng nhíu mày, không nhịn được đưa tay chạm vào khuôn mặt cô.
Sư huynh? Tạ Uyển Oánh giật mình.
Điện thoại lúc này reng reng reng.
Tạ Uyển Oánh xoay người lấy điện thoại ra, thấy là điện thoại nhà gọi đến, lo lắng mẹ có chuyện gì nên vội vàng nghe máy: “Mẹ...”
“Mẹ gì? Là ba con đây. Ba hỏi con, con làm sao vậy, có điện thoại di động? Ba và mẹ con đều không có điện thoại di động, con lấy đâu ra điện thoại di động? Con lấy tiền đâu ra mua điện thoại di động? Đã nói trong nhà không có tiền cho con học, con lấy tiền nhà đi mua điện thoại di động?” Tạ Trường Vinh hùng hổ chất vấn con gái.
Tôn Dung Phương chạy đến giật điện thoại của chồng: “Cái gì gọi là không có điện thoại di động? Ông không phải mua điện thoại di động rồi sao! Oánh Oánh mấy năm nay không xin nhà một đồng nào, ông dựa vào cái gì mà nói con bé? Học phí sinh hoạt phí của nó đều là tự nó lấy học bổng. Điện thoại di động cũng là trường học thưởng cho nó.”
“Tôi hỏi thăm rồi, chưa từng nghe nói trường học nào thưởng điện thoại di động cho học sinh.” Tạ Trường Vinh nói.
“Oánh Oánh không giống, nó làm bác sĩ, cần điện thoại di động.”
“Bà tin nó hả!”
“Sao tôi không tin nó được, nó là con gái tôi! Nó thi đậu viện y học tốt nhất cả nước, ông tiểu học còn chưa tốt nghiệp!”
Lời vợ nói trúng tim đen của Tạ Trường Vinh, Tạ Trường Vinh tức giận đi qua đi lại, muốn đánh nhau với vợ lại sợ đánh không lại.
“Oánh Oánh, không sao đâu, con học hành cho tốt, đừng nghe ba con. Tết có thời gian thì ra ngoài chơi. Có chuyện gì mẹ sẽ lo cho con!” Tôn Dung Phương nhân cơ hội dặn dò con gái chú ý nghỉ ngơi: “Còn nữa, Lệ Toàn đến tìm con rồi. Mẹ bảo nó mang theo khô bò cho con. Nếu con thấy ngon, mẹ lại làm cho.”
Tạ Uyển Oánh nghẹn ngào, hít hít mũi, nói với mẹ: “Mẹ, ngon lắm, nhưng mẹ đừng làm nữa.”
“Con ngốc này, con thích thì cứ nói. Mẹ biết con ở bên đó không ăn được đồ ngon của nhà.” Tôn Dung Phương nói: “Ngày mai mẹ sẽ bảo Lệ Toàn về giúp mẹ, rồi gửi thêm đồ ăn cho con. Không ăn sao được.”