Tôn Dung Phương cúp điện thoại vội vàng.
Tạ Uyển Oánh cầm điện thoại, nhất thời không nhúc nhích.
“Này.” Một chiếc khăn tay màu xanh nước biển lại được đưa đến trước mặt cô.
Tạ Uyển Oánh quay đầu lại, đôi mắt đen láy sáng ngời đối diện chứa đựng sự lo lắng sâu sắc nhìn cô. Nhận ra mình thất thố, cô vội vàng dụi mắt: “Sư huynh...”
“Có chuyện gì cứ nói với anh. Anh luôn sẵn sàng lắng nghe em nói.” Tào Dũng nói: “Khăn tay không cần trả anh, em muốn bao nhiêu anh cũng cho em.”
Nói rồi, anh ta nhét khăn tay vào tay cô và nắm chặt tay cô.
Cảm thấy tay cô hơi lạnh, có thể nói, anh ta thật sự muốn ôm cô để sưởi ấm cho cô.
Tầm nhìn Tạ Uyển Oánh mờ mịt, trong đầu chỉ có giọng nói ba cô quát mắng mẹ cô. Tức giận trong lòng, nếu ba cô sau này còn dám đánh mẹ cô vì chuyện của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thấy biểu cảm của cô, Tào Dũng có thể thấy sự tức giận trong lòng cô, lại liên tưởng đến dáng vẻ sắp khóc vừa rồi của cô, ánh mắt anh ta càng thêm kiên định.
Trời lạnh dễ nguội. Nhân viên phục vụ bước đến thấy hai người không ăn, sợ hãi, chạy vào bếp nói: “Làm lại làm lại!”
Nghe vậy, Tào Dũng hoàn hồn, buông tay cô ra gọi nhân viên phục vụ: “Không cần, hâm nóng lại là được rồi.”
Sau đó, nhà bếp lại mang thêm một đĩa giò xào cho bọn họ.
Đang ăn mì, Tạ Uyển Oánh nhớ ra, nói: “Phải mua cháo cho Lệ Toàn, ở đây có không?”
“Anh nấu cháo cho hai người. Lát nữa mang đi.” Tào Dũng nói.
“Cảm ơn anh, sư huynh.”
“Khách sáo với anh làm gì. Với ai khách sáo cũng được đừng khách sáo với anh.”
Nghe thấy chút oán trách trong lời nói của sư huynh Tào, Tạ Uyển Oánh mỉm cười nghĩ, Tiền bối ở Quốc Hiệp ai cũng tốt bụng.
Thấy cuối cùng trên mặt cô cũng có chút nụ cười, Tào Dũng vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người ăn mì xong, xách theo cháo đã đóng gói và cơm hấp thịt hun khói cho Hoàng Chí Lỗi trở về bệnh viện.
Ngô Lệ Toàn sau khi tiêm xong ngủ một giấc tỉnh dậy thấy đỡ hơn nhiều, thấy Tạ Uyển Oánh về cùng một anh chàng đẹp trai, nháy mắt với Phát Tiểu nghĩ, Ai vậy? Bạn trai cậu à?
“Không phải không phải, là sư huynh của tớ, anh ấy họ Tào.” Tạ Uyển Oánh lắc đầu với Phát Tiểu, nói: “Tối nay cậu ăn cháo đi. Viêm amidan khó nuốt.”
Cháo hơi nóng, Ngô Lệ Toàn lấy thìa thổi nguội rồi ăn.
“Tớ đi đưa cơm hấp thịt hun khói cho sư huynh Hoàng.” Xách hộp cơm hấp thịt hun khói lên, Tạ Uyển Oánh nói với mọi người.
Tào Dũng gật đầu với cô.
Tạ Uyển Oánh không phát hiện ra điều gì khác thường, vội vàng chạy đến phòng trực của nằm viện tổng hợp.
Nhìn bóng dáng cô chạy xa, Ngô Lệ Toàn ngẩng đầu nhìn sư huynh Tào trong miệng Phát Tiểu, cảm thấy người đàn ông này có chuyện muốn hỏi cô.
Xoay người lại, Tào Dũng hai tay đút túi áo khoác, hỏi: “Cậu biết tình hình gia đình cô ấy như nào không?”
Lúc nãy nghe cô ấy nói chuyện điện thoại có nhắc đến mẹ, chắc là gọi điện thoại cho ba mẹ cô ấy.
Hỏi chuyện gia đình của Phát Tiểu cô? Ngô Lệ Toàn không trả lời, không định nói.
Người đàn ông này dựa vào cái gì mà hỏi? Hơn nữa, đây là chuyện riêng tư của gia đình Phát Tiểu, sao cô có thể nói ra mà chưa được Tạ Uyển Oánh đồng ý.
“Tôi là sư huynh cũng là tiền bối của cô ấy, muốn quan tâm cô ấy, không có ý gì khác.” Tào Dũng giải thích: “Vừa rồi sau khi nói chuyện điện thoại với gia đình hình như tâm trạng cô ấy không tốt lắm.”
Sau khi nói chuyện điện thoại với gia đình mà tâm trạng tốt mới là lạ. Đừng nói Tạ Uyển Oánh, ngay cả cô, cũng không thích liên lạc với gia đình.