Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 193



Ánh mắt của vòng vây giáo sư xung quanh càng không cần phải nói.

Mấy ngày chung sống, Hoàng Chí Lỗi rõ ràng tiểu sư muội này không giống người thường, không giống những học bá giỏi học thuộc lòng khác, vừa có thể học thuộc lòng, lại vừa có thể thao tác thực tế, khả năng thực hành siêu mạnh, căn bản không giống con gái.

Thế nhưng, màn trình diễn trầm ổn và nhanh nhẹn của tiểu sư muội hôm nay, lại một lần nữa khiến hắn mở mang tầm mắt.

Đây mới gọi là thao tác chuẩn mực của bác sĩ ngoại khoa. Thao tác chuẩn mực của bác sĩ ngoại khoa cần phải có ý thức xuất sắc của bác sĩ ngoại khoa. Ngay cả quan sát cũng không tốt thì cắt chỉ kiểu gì.

Tiểu sư muội là đã tiềm thức biết cách làm một bác sĩ ngoại khoa tốt sao?

Có thể là thật. Xét cho cùng ngay từ đầu, cô đã cầm kẹp và kéo lên trước. Cho đến khi nhìn thấy vết thương cảm thấy không ổn, mới quay lại làm ẩm vết thương, không ai dạy cô cả.

 Là thiên phú.

Hoàng Chí Lỗi đẩy gọng kính, lại một lần nữa có cảm giác nghĩ, Tương lai tiểu sư muội tiền đồ vô lượng.

Nam sinh dự thi nhìn về phía mấy vị giáo sư nghĩ, Hay là các giáo sư đã âm thầm dạy cô ấy điều gì?

Bác sĩ nội trú phụ trách chấm thi cũng có nghi vấn tương tự, mặc dù anh ta cảm thấy không có khả năng lắm. Bởi vì ai cũng biết Tạ Uyển Oánh mới đến lâm sàng chưa được mấy ngày. Muốn dạy cũng không thể dạy nhanh như vậy.

Chủ yếu là tay Tạ Uyển Oánh rất vững, không giống tay mơ mà giống tay lão luyện.

Nhận thấy ánh mắt của nam sinh, Tào Dũng nhìn lại nói: “Cô ấy là cô ấy, cậu là cậu.”

Câu nói này của Thầy Tào, hàm ý quá sâu xa.

Nam sinh chịu đả kích càng nặng nề hơn.

Làm bác sĩ ngoại khoa, không phải ai cũng so sánh với ai. Có thể có sự cạnh tranh, nhưng mà, nếu cả hai đều rất giỏi, bệnh viện chắc chắn sẽ muốn cả hai. Không có bệnh viện nào lại không cần thiên tài ngoại khoa.

 Cậu không cần phải thắng cô ấy, cậu có thể có thiên phú ngoại khoa như cô ấy.

Ai hiểu được câu nói này của Thầy Tào, đều muốn khóc thét.

Làm xong thao tác, Tạ Uyển Oánh dọn dẹp rác thải y tế và dụng cụ, điều này thể hiện sự tỉ mỉ của một nữ sinh viên y khoa. Khi cô định đẩy xe dụng cụ đi rửa, bác sĩ nội trú giữ xe lại, lắc đầu với cô, công việc này yêu cầu nam sinh tham gia thi thực hiện.

Nam sinh đẩy xe đi rồi, cúi đầu, hít sâu, tự cổ vũ bản thân.

Ngành y là như vậy, trên con đường trưởng thành có nhiều lúc chán nản, tự mình làm lại chính mình là quan trọng nhất, học hỏi kinh nghiệm.

Cửa thỉnh thoảng có những sinh viên y khoa khác tò mò thò đầu vào xem, nhưng, không ai không bị thao tác của Tạ Uyển Oánh làm cho chấn động.

Một thực tập sinh mà đã giỏi như vậy? Xong rồi, bọn họ phải làm sao bây giờ?

 Chỉ cần có sinh viên đặc biệt xuất sắc xuất hiện, không cần nói nhiều, mức độ kỳ vọng của các giáo sư đối với sinh viên sẽ trực tiếp tăng lên một bậc.

Chắc hẳn người vui sướиɠ khi người gặp họa ở đây chính là 49 người bạn cùng lớp của Tạ Uyển Oánh nghĩ, Cuối cùng các cậu cũng cảm nhận được những gì chúng tôi đã trải qua trong mấy năm nay.

Từ cửa truyền đến tiếng gọi: “Thầy Tào.”

Mọi người trong phòng nghe thấy tiếng gọi đều quay đầu lại.

Đứng ở cửa, hai tay đút túi áo blouse trắng, nam bác sĩ cười cong mắt, Tạ Uyển Oánh liếc mắt một cái đã nhận ra, là oan gia ngõ hẹp đồng hương Chu Tuấn Bằng của Hoàng sư huynh.

Chu Tuấn Bằng bước vào sau, lộ ra Nhạc Văn Đồng dường như đang trốn tránh phía sau hắn.

Lớp trưởng cũng ở đây, chắc là xin nghỉ xong quay lại làm việc rồi. Tạ Uyển Oánh nghĩ.

Nhạc Văn Đồng vừa mới thấy thao tác của cô, trong lòng cũng giống như thí sinh kia, lạnh toát. Chỉ biết bản thân, người từ nhỏ đã xuất sắc đến lớn, từ khi gặp cô luôn hoài nghi danh hiệu học bá của mình có phải là giả hay không.

Vừa rồi động tác của cô chẳng khác gì giáo sư, vấn đề là, cô học cùng lớp với cậu ta.