“Thầy Tào, bác sĩ Phó bên em bảo mời anh sang hội chẩn một ca bệnh.” Chu Tuấn Bằng nói, sau đó nhanh chóng quay người ra hiệu cho Nhạc Văn Đồng đi theo.
Nhạc Văn Đồng phản ứng lại, bước lên, đưa bệnh án đang cầm trên tay muốn mời khoa Ngoại Thần kinh hội chẩn cho Tào Dũng.
Tào Dũng nhận lấy bệnh án nhưng không vội xem, nghĩ lão già đó lại muốn gọi mình hội chẩn.
“Ai mà không biết Thầy Tào rất giỏi.” Chu Tuấn Bằng nói.
Lời hay ho cần nói hết, nếu không giáo sư khoa Ngoại Thần kinh sẽ không thèm quan tâm đến anh. Đây là mời ngôi sao số một của khoa Ngoại Thần kinh hội chẩn. Mặc dù người mời cũng là ngôi sao của khoa Tim mạch l*иg ngực.
Nói thì nói vậy, trong lòng Tào Dũng đoán chừng, chắc chắn là có tình huống đặc biệt nào đó nếu không Phó Hân Hằng sẽ không gọi mình đi.
Thông thường, loại hội chẩn này, chỉ cần gửi đơn hội chẩn sang, bên khoa Ngoại Thần kinh cử người qua, là được rồi. Gọi bác sĩ nội trú hoặc bác sĩ điều trị đến xem tình hình trước, nếu có yêu cầu thì chủ nhiệm sẽ sắp xếp bác sĩ khác đến xem. Muốn chủ nhiệm sắp xếp bác sĩ năm cao khác đến xem, bác sĩ phòng xin hội chẩn không đủ tầm cũng là không thể. Vì vậy, gọi điện thoại thông báo trước là chuyện thường.
Bây giờ không hề gọi điện thoại, hơn nữa xem ra không hề thông báo cho Trần chủ nhiệm chỉ sợ là sợ không kịp, trực tiếp cử người dưới quyền đến mời hắn. Rõ ràng, ca bệnh này rất đặc biệt.
Suy nghĩ một lát, Tào Dũng nói: “Được, tôi qua đó.” Nói xong, đưa bệnh án cho Hoàng Chí Lỗi cầm, dẫn đầu đi ra ngoài. Có việc thì nhanh chóng xử lý trước đã.
Chu Tuấn Bằng muốn đuổi theo Tào Dũng, nhanh chóng liếc nhìn Tạ Uyển Oánh.
Vì vậy Hoàng Chí Lỗi chắn tiểu sư muội lại, trừng mắt nhìn hắn nghĩ, Anh muốn làm gì?
Bây giờ nghĩ lại, anh chàng này đứng ở cửa không biết bao lâu không lên tiếng, chắc chắn là đang lén xem tiểu sư muội của mình thao tác.
Chu Tuấn Bằng không phủ nhận việc mình nhìn lén, chỉ có nhìn lén mới phát hiện nghĩ, Tiểu sư muội đồng hương của mình quả thật không giống những nữ sinh viên y khoa khác. Thao tác ngoại khoa có thể làm nhanh, yêu cầu cơ bản là chính xác, mắt phải rất tốt. Mỗi đại lão ngoại khoa, đều có một đôi mắt tinh tường chính xác. Rõ ràng, Tạ Uyển Oánh có thứ mà rất nhiều sinh viên y khoa luyện đến chết cũng không có.
Mỉm cười với Tạ Uyển Oánh, Chu Tuấn Bằng bước nhanh vài bước, đi trước Tào Dũng dẫn đường cho giáo sư.
Đôi mắt sau kính của Hoàng Chí Lỗi nheo lại, dẫn tiểu sư muội theo sau.
Nhạc Văn Đồng đi theo phía sau đoàn người, chỉ biết vừa rồi dù là Tào Dũng hay Hoàng Chí Lỗi cũng không liếc nhìn cậu ta lấy một cái. Cậu ta muốn ở lại khoa Ngoại Thần kinh, nhưng, giáo sư khoa Ngoại Thần kinh không hề chú ý đến cậu ta. Cậu ta cần phải nỗ lực hơn nữa.
Tầng chín và tầng tám chỉ cách nhau một tầng, một đoàn người đi xuống cầu thang, nhanh chóng đến khoa Tim mạch l*иg ngực.
Đây là lần đầu tiên bước vào khoa mơ ước, trong lòng Tạ Uyển Oánh có chút kích động, vừa đi vừa âm thầm quan sát. Cảm thấy khu bệnh khoa Tim mạch l*иg ngực dường như lớn hơn khoa Ngoại Thần kinh. Khoa Tim mạch l*иg ngực nghe nói sau khi xây xong tòa nhà ngoại khoa mới sẽ được mở rộng thành hai khu. Hiện tại có hơn 80 giường bệnh.
Trên hành lang treo danh sách bác sĩ chính thức của khoa, Tạ Uyển Oánh liếc mắt nhìn qua nghĩ, Trời ạ, nhiều người hơn khoa Ngoại Thần kinh nhiều. Lại một lần nữa cảm nhận được tại sao tất cả các giáo sư đều nói khoa Ngoại Thần kinh là dễ ở lại khoa nhất.
Nhưng, cô muốn ở lại khoa Tim mạch.
Đi phía sau, Nhạc Văn Đồng phát hiện cô đang đếm số lượng bác sĩ khoa Tim mạch l*иg ngực, nghĩ nghĩ, Hay là cô ấy không muốn ở lại khoa Ngoại Thần kinh, mà muốn ở lại khoa Tim mạch l*иg ngực?
Đại khái đếm xong, lòng Tạ Uyển Oánh lạnh toát nghĩ, Ở đây đông gấp đôi khoa Ngoại Thần kinh, không thiếu người sao?