Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 225



Mới nhận được thông báo cụ thể chiều tối hôm qua, Tạ Uyển Oánh không thể chào hỏi giáo sư của khoa trước, vì vậy, chỉ có thể tự mình đến văn phòng bác sĩ.

Không tìm thấy ai sẽ là giáo viên hướng dẫn của mình, không ai thông báo cho cô cả.

Trong văn phòng bác sĩ có mấy bác sĩ đang bận rộn. Ai nấy đều vội vàng gõ máy tính viết bệnh án hoặc kiểm tra kết quả xét nghiệm, hoặc đứng bên bàn làm việc sắp xếp đồ đạc, không ai rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái. Là sinh viên thực tập hay nghiên cứu sinh hay bác sĩ của khoa này, tạm thời rất khó phân biệt, trừ khi đến gần để xem nhưng chắc chắn sẽ bị ghét.

Có một y tá cầm bệnh án vào đưa cho bác sĩ rồi quay người đi ra, Tạ Uyển Oánh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi y tá: “Em là sinh viên thực tập mới đến, chị biết em nên tìm giáo sư nào không ạ?”

 “Họ không nói cho em biết tìm ai sao?” Y tá nghe thấy lời cô cũng rất ngạc nhiên: “Tôi không biết các bác sĩ sắp xếp như thế nào. Nếu không em cứ chờ ở đây xem, đến lúc giao ban khoa, em vẫn chưa biết thì có thể hỏi chủ nhiệm.”

Tạ Uyển Oánh nghe xong, không hỏi thêm nữa, mà đi đến quầy y tá tiếp tục nghe ngóng.

Quả nhiên, y tá kia trở lại quầy y tá nói với đồng nghiệp về câu hỏi của cô: “Nói là sinh viên thực tập mới đến? Tôi thấy lạ thật. Sinh viên thực tập không phải đến từ sớm sao? Sau Tết đều đi làm rồi.”

“Mấy người?” Một y tá khác hỏi.

“Một mình cô ấy.”

“Có thể nào là sắp xếp đột xuất?”

“Cô ấy phải tìm ai?”

“Tìm bác sĩ Đàm đi.”

“Bác sĩ Đàm phụ trách một nhóm sao?”

“Không phải đã nói với cậu rồi sao? Giường 1 đến 12 do bác sĩ Đàm phụ trách.”

 Nhận được thông tin quan trọng này, Tạ Uyển Oánh đi tìm bảng tên nhân viên bác sĩ treo trên tường, tìm được một bác sĩ họ Đàm, tên là Đàm Khắc Lâm, chức danh là phó chủ nhiệm bác sĩ, nhìn ảnh thì còn khá trẻ, có lẽ trạc tuổi bác sĩ Giang.

Nhớ mặt người này, Tạ Uyển Oánh tìm hiểu, đi tìm phòng bệnh trước, giường 1 đến 12 là bốn phòng bệnh. Hai phòng bệnh do một bác sĩ và một y tá phụ trách, vừa vặn hai nhóm.

Trong bốn phòng bệnh này, xem có bác sĩ nào ở đó không. Tình cờ thấy một nam bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng bên ngoài bộ đồ mổ màu xanh lá cây bước vào khu bệnh nhân, sau đó bước vào phòng bệnh thứ hai, đến trước giường số 6.

“Sáng nay anh có ăn uống gì không?” Bác sĩ hỏi.

Bệnh nhân lắc đầu: “Không có, hôm qua các anh đã dặn không được ăn uống gì.”

 “Hôm qua bác sĩ gây mê có đến gặp anh phải không?”

“Hình như có, nói anh ấy là người gây mê cho tôi.”

“Được, lát nữa y tá sẽ đưa anh lên phòng mổ.”

“Lát nữa anh mổ cho tôi sao, bác sĩ Tôn?”

“Tôi và bác sĩ Đàm mổ cho anh, đã nói với anh trước rồi mà.”

Bệnh nhân có lẽ quá căng thẳng nên không nhớ rõ những gì bác sĩ đã nói trước đó, chỉ biết gật đầu.

Đứng ở cửa, Tạ Uyển Oánh lén nhìn thẻ tên của bác sĩ nghĩ, Bác sĩ nội trú Tôn Ngọc Ba, trẻ hơn sư huynh Hoàng của cô, trông có vẻ hơi trẻ con.

Nói chuyện với bệnh nhân xong, Tôn Ngọc Ba làm xong nhiệm vụ định đi.

“Bác sĩ Tôn. Em là sinh viên thực tập hôm nay đến.” Tạ Uyển Oánh nhân cơ hội vội vàng đuổi theo hỏi: “Y tá nói có thể tìm bác sĩ Đàm.”

“Tôi chưa nghe bác sĩ Đàm nói hôm nay có người đến thực tập.”

Người này trả lời cô trong khi vẫn cúi đầu đi, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ muốn nói mình bận rộn lắm.

Đúng như sư tỷ nói tối qua, người ở Ngoại Tổng quát II đa phần lạnh lùng. So sánh thì, giáo viên hướng dẫn mà Thầy Nhậm tìm cho họ mấy ngày nay thật sự là đã được chọn lọc kỹ càng, che chở cho họ hết mực.