Địa ngục thực sự dường như mới chỉ bắt đầu từ đây.
Đối phương phủ nhận, Tạ Uyển Oánh chỉ có thể tiếp tục tìm bằng chứng. May mà cô đã từng ở bệnh viện, hiểu rõ quy trình làm việc. Học viện y thông báo đến bệnh viện, bệnh viện gửi thông báo xuống khoa. Cho dù lãnh đạo bộ môn đã gọi điện thoại cho người phụ trách khoa, nhưng văn bản thông báo vẫn cần thiết.
Những văn bản thông báo này hàng ngày sẽ được nhân viên tạp vụ đưa đến các khoa, không quy định giờ giấc cụ thể, nhưng sẽ được y tá để ở một nơi tập trung.
Tài liệu của y tá được để ở quầy y tá hoặc trên bàn trong văn phòng trưởng khoa điều dưỡng. Tài liệu liên quan đến bác sĩ đương nhiên được đặt trong văn phòng bác sĩ. Tạ Uyển Oánh vừa vào văn phòng bác sĩ đã biết đặt ở đâu, trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa có một chiếc giỏ nhựa, bên trong chắc là đủ loại văn bản tài liệu.
Trước đó cô không động vào là vì mới đến địa bàn của người khác không nên động vào đồ của họ, nhưng bây giờ người ta như vậy, Tạ Uyển Oánh trực tiếp đi đến tìm trong giỏ nhựa. Dù sao thứ này để ở đó, vốn là sinh viên y khoa đều có thể động vào, tài liệu mật đã được cất vào văn phòng chủ nhiệm từ lâu rồi.
Lục lọi trong giỏ nhựa, rất nhanh tìm thấy một tờ giấy, trên đó quả nhiên có ghi tên cô, đại khái nội dung là nghĩ, Học sinh Tạ Uyển Oánh, đến khoa Ngoại Tổng quát II thực tập, do bác sĩ Đàm Khắc Lâm phụ trách.
Cầm tờ giấy này, cô quay lại tìm bác sĩ Tôn.
Bác sĩ Tôn đang đứng cạnh quầy y tá, rút bút máy chuẩn bị viết gì đó.
Đi về phía anh ta, Tạ Uyển Oánh nói: “Bác sĩ Tôn, em tìm thấy thông báo này trong khoa.”
Tôn Ngọc Ba quay đầu lại, các y tá ở quầy y tá cũng quay đầu lại, ai nấy đều nhìn thấy thông báo đó. Một đám y tá cười, nói với Tôn Ngọc Ba: “Hình như sáng nay cô ấy đã đến đây tìm giáo sư.”
“Tôi không nghe bác sĩ Đàm của chúng tôi nói đến việc này mà?” Tôn Ngọc Ba bất đắc dĩ đáp.
“Thứ này chắc là sáng nay cô tạp vụ mới mang đến, để thẳng vào văn phòng bác sĩ của các anh. Nên bác sĩ Đàm chưa kịp nói với anh? Dù sao, tối qua chúng tôi giao ban cũng không nghe nói đến cô ấy.” Y tá nói.
Nghe y tá nói vậy, liên hệ với những gì các sư tỷ nói tối qua, Tạ Uyển Oánh suy nghĩ nghĩ, Hay là bác sĩ Đàm là người phụ trách hướng dẫn thực tập của khoa Ngoại Tổng quát II? Vì vậy, cho dù y tá kia không biết thông báo này cũng nói đến tìm giáo sư thì tìm bác sĩ Đàm trước. Chắc là tình huống này.
Nếu vậy, lát nữa bác sĩ Đàm có phải sẽ giao cô cho bác sĩ khác hướng dẫn? Vì bác sĩ Tôn, bác sĩ dưới quyền bác sĩ Đàm, không nghe nói cô sẽ đến thực tập.
“Bác sĩ Đàm đến rồi.” Một y tá vươn đầu ra phát hiện người đang đi tới trên hành lang.
Vừa nghe đồng nghiệp nói vậy, các y tá đều rụt đầu lại, quay sang chỗ khác bận rộn.
Các chị y tá sợ bác sĩ Đàm này sao? Tạ Uyển Oánh cảnh giác trong lòng.
Người đàn ông đi tới trên hành lang đón gió, ngoài 30 tuổi, cao gầy, không đeo kính, có vẻ như người đàn ông mắt một mí không tầm thường. Cắt tóc rất hợp thời trang, mái tóc phất phơ, mặc vest và cà vạt vừa trang trọng vừa thời thượng, tay trái xách cặp tài liệu màu nâu cũ, bước đi nhanh như gió.
So sánh với ảnh chụp vừa nhớ trong đầu, Tạ Uyển Oánh nhận ra đúng là bác sĩ Đàm Khắc Lâm.
Phòng thay đồ của bác sĩ ở ngay cạnh văn phòng, bác sĩ Đàm vừa vào phòng thay đồ, không thèm nhìn ai lấy một cái. Tạ Uyển Oánh nghĩ vậy, nhưng rất nhanh bị vả mặt.