Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1085: Hồ Nước Sâu





Vân Đức Hậu nheo mắt, hạ thấp giọng uy h.i.ế.p cô bé: “Không phải mày vẫn luôn rất nhớ mẹ mày sao? Vậy thì ăn đi, ăn vào trong bụng rồi thì hai mẹ con chúng mày sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, tuyệt không chia lìa.”

Vân Khiết khóc òa lên, liều mạng gào thét: “Không ăn! Không ăn!”

Nhân lúc cô bé há miệng kêu khóc, Vân Đức Hậu cưỡng ép nhét miếng thịt viên vào trong miệng cô bé, âm u nói: “Không ăn thì tao sẽ băm mày thành thịt viên đấy!”

Vân Khiết vừa ói ra miếng thịt vừa kêu lên: “Mẹ, mẹ, con muốn mẹ…”

Vân Đức Hậu cười, cười đến chẳng có chút ý tốt nào: “Người mẹ mà mày muốn đã bị mày ói ra rồi kìa.”

Vân Khiết bắt đầu nôn mửa.

Cơ thể cũng co giật dữ dội.

Nỗi sợ hãi vô biên bao trùm lấy cả người cô bé.

Hai tay Triệu Hướng Vãn nắm chặt, đây cũng là hình ảnh trong ký ức của Vân Khiết về lần đầu tiên bị Vân Đức Hậu đút ăn thịt viên.

Vết thương trong lòng Vân Khiết chắc hẳn bắt nguồn từ đây.

Bất kể Vân Đức Hậu có thật sự băm xác Tạ Lâm rồi làm thành thịt viên cho con gái ăn hay không, hay là hắn ta chỉ đơn thuần đe dọa, cố ý khiến Vân Khiết sợ hãi thì hiện tại hắn ta cũng đã đạt được mục đích.

Từ đó, Vân Khiết không dám đòi mẹ, cũng chẳng dám nói nhớ mẹ nữa.

Cô bé cũng mắc chứng sợ hãi thịt viên.

Chỉ cần nhìn thấy thịt viên thì cô bé sẽ lại rơi vào đau khổ.

Mà Vân Đức Hậu thì chắc chắn rất hưởng thụ kết quả này.

Tiếp đó, cảnh tượng lại thay đổi, Triệu Hướng Vãn nhìn thấy Vân Khiết bị nhốt vào căn phòng tối nhỏ.

Căn phòng nhỏ của cô bé quanh năm kéo rèm thật dày, dây thường xuân bên ngoài che khuất ánh sáng, ánh sáng trong phòng vô cùng mờ mịt.

Vân Đức Hậu nói: “Không nghe lời thì mày chỉ còn một mình thôi. Giống như người mẹ không biết xấu hổ của mày ấy, vĩnh viễn nằm dưới cái hồ nước sâu đó, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không linh, c.h.ế.t đi, thối rữa, hôi thối cũng chẳng có ai hay biết.”

Hồ nước sâu?

— Đây là manh mối quan trọng thứ hai.

Triệu Hướng Vãn không đành lòng để Vân Khiết tiếp tục rơi vào triệu chứng tái phát bệnh lý này, bàn tay đang đặt bên gối nhẹ nhàng vỗ về cô bé.

Bàn tay vỗ nhẹ lên chăn đệm sạch sẽ mềm mại phát ra âm thanh “phịch phịch”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Động tác của Triệu Hướng Vãn êm ái lại có tiết tấu.

Đều đều, trong trẻo, lặp đi lặp lại, giống như một người mẹ đang dỗ đứa bé sơ sinh đi ngủ, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng đứa trẻ.

Cảm xúc của Vân Khiết dần dần tốt hơn.

Những cảnh tượng liên tục hiện lên đã biến mất không thấy tăm hơi.

Trong giọng nói của Triệu Hướng Vãn mang theo ba phần thương tiếc, ba phần dịu dàng, bốn phần khẳng định: “Khiết Khiết, cháu là một đứa trẻ dũng cảm.”

Vân Khiết ở trong chăn lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói cũng buồn buồn: “Không, cháu không dũng cảm.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Cháu biết dũng cảm thật sự là như thế nào không?”

Hiển nhiên Vân Khiết đã bị giọng điệu của cô hấp dẫn, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Là gì ạ?”

Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng lại kiên định nói: “Dũng cảm thật sự không phải là cái gì cũng không sợ, mà là biết rõ bản thân sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.”

Chiếc chăn bắt đầu động đậy.

Một đôi tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chăn rồi kéo nó xuống, lộ ra một khuôn mặt đầy nước mắt.

Vân Khiết nhìn Triệu Hướng Vãn, giọng nói run rẩy hỏi: “Thật sao ạ?”

Triệu Hướng Vãn không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên rồi. Các cô là cảnh sát, khi đối mặt với các phần tử tội phạm cũng biết sợ hãi, có những đồng nghiệp vừa mới vào nghề thậm chí còn chẳng dám cầm s.ú.n.g lên. Nhưng điều đó có nghĩa là không dũng cảm sao? Không phải, dù có sợ đến đâu thì cảnh sát vẫn sẽ lao vào, ngăn chặn kẻ xấu làm hại người tốt.”

Nước mắt Vân Khiết lại lặng lẽ chảy xuống, dọc theo thái dương mà rơi xuống gối.

Cô bé quay đầu sang, ánh mắt chăm chú nhìn Triệu Hướng Vãn: “Mọi người thật sự sẽ bắt kẻ xấu sao?”

Đôi mắt Triệu Hướng Vãn vẫn yên ổn nhưng lại mang theo sức mạnh to lớn, giống như một ngọn núi cao đứng sừng sững ở đó, không xa cũng không gần, nhưng lại khiến người ta phải ngửa mặt nhìn lên đầy ngưỡng mộ.

Triệu Hướng Vãn nâng tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vân Khiết.

Đột nhiên tiếp xúc thân thể khiến cả người Vân Khiết co rúm lại.

Triệu Hướng Vãn khẽ mỉm cười: “Công việc của cảnh sát chính là bắt kẻ xấu, bảo vệ người tốt. Khiết Khiết là một đứa trẻ ngoan, cảnh sát sẽ bảo vệ cháu.”

Một đứa trẻ mới chín tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy.

Vân Khiết bị cha mình ngược đãi tinh thần nhiều năm, vốn dĩ cô bé đã chấp nhận số phận từ lâu, cũng ngày càng trở nên im lặng.

Cô bé không dám phản kháng vì sợ sẽ bị băm thành thịt viên.

Cô bé không dám lên tiếng vì sợ cha biết thì sẽ bị nhốt vào căn phòng tối nhỏ.

Từ nhỏ đến lớn, phương pháp giáo dục mà cô bé nhận được chính là: Phải biết nghe lời, nếu không cha là cha con, cha có thể sinh ra con thì cũng có g.i.ế.c c.h.ế.t con.