Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1086: Mẹ Cháu Vẫn Còn Sống





Sống trong môi trường như vậy, Vân Khiết không điên loạn mà vẫn an tĩnh đi học, sống tiếp, khiến hàng xóm xung quanh khen ngợi, sao lại không được coi là dũng cảm đây?

Hiện tại điều Triệu Hướng Vãn cần làm chính là nuôi dưỡng sự tự tin của Vân Khiết.

Khen ngợi là điều cần thiết phải làm.

Để đứa bé không còn nhút nhát thì trước tiên phải đội một chiếc vòng nguyệt quế “dũng cảm” lên đầu cô bé, thông qua việc liên tục khích lệ tâm lý, giúp cô bé có lại sự tự tin, có can đảm nói “không” với kẻ xấu và việc làm xấu.

Khi một đứa trẻ bị uất ức hoặc hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của chúng thường là lao vào vòng tay của mẹ. Tình mẫu tử gắn kết chặt chẽ, dù người mẹ không biết con mình sợ hãi hay buồn bã vì điều gì, họ vẫn sẽ ngay lập tức ôm lấy con, nhẹ nhàng vỗ về lưng và dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, mẹ yêu con…”

Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng vỗ vào mép gối, tạo ra âm thanh "bụp, bụp" nhịp nhàng, nhằm tái hiện lại cảnh tượng được mẹ ôm vào lòng và yêu thương che chở thuở nhỏ. Cô muốn xây dựng lòng tin giữa mình và Vân Khiết.

Triệu Hướng Vãn kết nối âm thanh nhịp nhàng ấy với cảm giác "an toàn" và "được yêu thương", khiến Vân Khiết dần thư giãn và bắt đầu tin tưởng. Đây chính là hiệu ứng "mỏ neo tâm lý".

Hiệu ứng này từng được Triệu Hướng Vãn sử dụng trong các buổi thẩm vấn. Lần này, cô muốn gieo vào lòng Vân Khiết một hạt giống mang tên “dũng cảm”, để nó dần dần bén rễ và nảy mầm trong trái tim cô bé.

Cách làm này quả nhiên có hiệu quả.

Vân Khiết bắt đầu chấp nhận khoảng cách thân mật với Triệu Hướng Vãn, chăm chú nhìn cô và đặt câu hỏi về sự dũng cảm.

Khi nghe Triệu Hướng Vãn khẳng định mình là một đứa trẻ dũng cảm, trên gương mặt tái nhợt của Vân Khiết thoáng hiện lên một chút ửng hồng.

“Cảnh sát bắt người xấu, thật dũng cảm. Nhưng Khiết Khiết sợ lắm, Khiết Khiết không dũng cảm chút nào.”

Triệu Hướng Vãn mỉm cười, bàn tay phải lại nhẹ nhàng vỗ nhịp nhàng. Lần này cô vỗ vào chiếc gối ngay bên tai Vân Khiết, tạo ra âm thanh càng thêm gần gũi và truyền cảm.

“Kẻ xấu quá độc ác, sợ hãi là chuyện bình thường mà.” Giọng Triệu Hướng Vãn trong trẻo và chắc chắn, khiến người ta cảm thấy yên tâm: “Nhưng giờ cảnh sát bọn cô đều đến bảo vệ cháu rồi, vậy nên sức mạnh của cháu sẽ lớn hơn kẻ xấu. Cháu sẽ không còn sợ nữa, đúng không?”

Dưới ánh sáng, đôi mắt màu hổ phách của Triệu Hướng Vãn trở nên lấp lánh rực rỡ, toát lên một sức hút khó tả, như một hồ nước sâu thẳm, khiến Vân Khiết bị hút vào và cố gắng nhận lấy sức mạnh từ cô.

Vân Khiết lắc đầu: “Không, cháu vẫn thấy sợ.”

Giọng nói của cô bé run rẩy: “Khiết Khiết không phải đứa trẻ ngoan, Khiết Khiết đã ăn mất mẹ rồi.”

Cái gì?

Nghe thấy câu nói này, Chu Như Lan đang ngồi gọt táo bên giường bỗng trượt tay, suýt làm đứt tay mình.

Chu Phi Bằng và Chúc Khang đang đứng ở cửa phòng nghe thấy cũng giật mình, đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt đối phương.

Ba người lập tức nghĩ đến hành động đổ những viên thịt viên lúc nãy của Triệu Hướng Vãn, bụng dạ đều bắt đầu cuộn lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng Triệu Hướng Vãn vẫn bình tĩnh, ánh mắt không hề d.a.o động.

“Không có đâu, người nào đó chỉ đang lừa cháu thôi.”

“Mẹ cháu đang sống ở nước ngoài, đi học và sinh sống, vẫn đang sống khỏe mạnh.”

“Mẹ cháu mắc bệnh rất nặng nên không thể về nước, đợi đến khi mẹ khỏi bệnh, mẹ chắc chắn sẽ đến thăm cháu.”

Trong mắt Vân Khiết lập tức lóe lên ánh sáng rực rỡ.

“Có thật không ạ?”

“Mẹ cháu thật sự vẫn còn sống sao?”

Dù bị bệnh nhưng mẹ cô bé vẫn còn sống, không bị băm thành thịt viên. Đây chính là tin tức tốt nhất trên đời đối với Vân Khiết, người đã phải chịu đựng nỗi sợ hãi tột cùng.

“Đúng thế, mẹ cháu vẫn còn sống.”

"Đừng sợ."

Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng vỗ vào chiếc gối.

Những nhịp vỗ đều đặn, âm thanh nhẹ nhàng, ổn định và đơn điệu ấy, kèm theo câu nói "Người đó đã lừa cháu", giống như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa căn phòng đen tối, cứu Vân Khiết ra khỏi nỗi sợ hãi vô tận.

Cô bé bất ngờ bật khóc.

Nhưng lại không hề phát ra âm thanh nào.

Nước mắt giống như những hạt ngọc trai đứt dây, không ngừng rơi xuống từ khóe mắt.

Lặng lẽ, tuôn trào như suối.

Vì quá xúc động, cơ thể Vân Khiết bắt đầu run rẩy dữ dội, cả giường cũng rung lên.

Một tiếng khóc thút thít, không quá dữ dội, cũng không quá to lớn, đầy sự kìm nén.

Cảnh tượng này khiến Chu Như Lan đang ngồi bên cạnh cảm thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra.

Triệu Hướng Vãn không khóc, cũng không lo lắng.

Bởi cô biết, đây là cách giải phóng nỗi đau trong lòng đứa trẻ, điều này cũng rất hữu ích cho việc chữa lành tổn thương tâm lý.

Cô từ từ rút tay khỏi chiếc gối, đặt nhẹ lên vai Vân Khiết, tiếp tục vỗ về một cách dịu dàng.