Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1096: Thứ Triệu Hướng Vãn Chờ Đợi Chính Là Giây Phút Này!





Ngay cả dì Phương cũng bắt đầu giận dữ đến mức dậm chân: "Tiểu Văn à, cậu đúng là không ra gì! Sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế! Dù Tạ Lâm có sai thế nào, cô ấy cũng đã ly hôn với cậu, không còn liên quan gì đến cậu nữa, sao cậu có thể sát hại Tạ Lâm? Hơn nữa, cậu hận Tạ Lâm thì cứ hận cô ấy, sao phải ức h.i.ế.p một đứa bé đáng thương như Khiết Khiết vậy!"

Khi thấy ngày càng nhiều người tụ tập ở cửa, không những thế họ còn thoải mái bàn tán về chuyện gia đình mình, Vân Đức Hậu vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức hét lên: "Tôi không g.i.ế.c người! Tạ Du vu khống cho tôi!"

Triệu Hướng Vãn đột nhiên giơ cao chiếc túi vật chứng trong tay.

Trong chiếc túi trong suốt, là con búp bê đó.

“Anh không g.i.ế.c người sao? Thé tại sao tóc trên con búp bê này lại là của Tạ Lâm?”

Giọng Triệu Hướng Vãn trong trẻo như suối nước, nhưng lại lạnh lùng như gió rét, khi những lời này của cô rơi vào tai mọi người, tất cả đều bị chấn động.

Vô số ánh mắt lập tức khóa chặt con búp bê trong tay Triệu Hướng Vãn.

Vân Đức Hậu cảm thấy bản thân như bị sét đánh.

Tiếng nói của Vân Đức Hậu rõ ràng không lớn lắm, nhưng khi rơi vào tai Vân Đức Hậu lại tựa như một quả b.o.m nổ ầm lên.

Giờ phút này, Vân Đức Hậu cảm thấy bản thân như thể đang bị c.h.ế.t đuối, không thở nổi.

Tại họa ngập đầu.

Thứ Triệu Hướng Vãn chờ đợi chính là giây phút này!

Không phải nói rằng bởi vì thành phố Dao là một địa phương nhỏ, vậy nên sức ảnh hưởng của dư luận vô cùng lớn sao?

Thế thì cũng không cần phải đến phòng thẩm vấn làm gì, cứ tiến hành xét xử Vân Đức Hậu ngay tại đây, ngay trước mặt tất cả mọi người!

Vân Đức Hậu rất quan tâm đến khoảng cách tâm lý.

Không những thế, hắn ta còn rất để tâm đến những lời bàn tán của mọi người.

Rất tốt, vậy thì hãy để tiếng nói của đám đông đang tụ tập này, tạo áp lực tâm lý lên Vân Đức Hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôi g.i.ế.c anh…”

Một tiếng rống giận vang lên, Tạ Du lập tức vùng thoát khỏi bàn tay đang giữ mình của Lôi Lăng, lao tới bên cạnh Vân Đức Hậu, hung hăng đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn ta một cái.

“Phụt!”

Một ngụm m.á.u tươi bay ra, vài chiếc răng cũng bay ra từ miệng Vân Đức Hậu.

Nhìn những chiếc răng rơi xuống đất, rồi lại nhìn con búp bê với những sợi tóc tết xinh xắn, điểm xuyết những hạt ngọc trắng, trong lòng Triệu Hướng Vãn cũng bừng tỉnh hiểu ra.

Vân Đức Hậu bị cú đ.ấ.m của Tạ Du đánh ngã xuống đất, đau đến mức không thể kiềm chế, thở dốc.

Triệu Hướng Vãn cúi người xuống, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm Vân Đức Hậu, người mặt đầy máu, rồi đưa con búp bê đến trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói rõ từng chữ một: "Có phải mấy hạt châu này là được mài từ răng của Tạ Lâm hay không?"

Trong hành lang, một loạt những tiếng cảm thán đầy kinh hãi vang lên, theo sau là những tiếng xì xào ồn ào, mỗi lúc một lớn.

Cư dân của hai tòa nhà phía trước cũng chạy đến, tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Cửa cầu thang đầy người, chật kín, nhìn đâu cũng thấy đầu người, nhìn qua thì không dưới một trăm người, ít nhất cũng phải sáu, bảy chục người.

Vân Đức Hậu vẫn còn chút tỉnh táo, liều lĩnh lắc đầu: "Không, không có, tôi không..."

Triệu Hướng Vãn thẳng người dậy, ánh mắt quét qua đám đông đang tò mò, rồi lớn tiếng nói: "Khiết Khiết đã nói với cảnh sát rằng, lúc ở nhà, anh đã liên tục đe dọa cô bé, nói rằng mẹ cô bé đang trốn trong nhà, nếu cô bé không nghe lời, vậy thì mẹ sẽ đến và ăn cô bé, phải không?"

Tai Vân Đức Hậu bắt đầu có cảm giác ong ong, hai mắt hắn ta dần tối sầm lại.

Triệu Hướng Vãn giơ cao con búp bê: "Tạ Lâm thực sự đã ẩn trong nhà, nhưng chỉ còn lại tóc và răng của cô ấy. Anh đã g.i.ế.c Tạ Lâm, sau đó mang những chiến lợi phẩm này về, có phải không?"

Trong đám đông, có một người trông giống lãnh đạo lên tiếng: "Vân Đức Hậu! Cảnh sát đang hỏi cậu kìa, mau thành thật khai báo đi! Hiện nay kỹ thuật điều tra hình sự của cảnh sát rất tiên tiến, răng và tóc là của ai, có thể được kiểm tra bằng công nghệ DNA."

Dì Phương đứng gần nhất, tiến lên, nhổ vào Vân Đức Hậu: "Hừ! Cậu nói cho nói rõ đi, nếu không phải cậu g.i.ế.c người thì là ai?"

Cũng có người hét lên: "Mấy năm qua, bưu điện của chúng ta chưa có một tên bại hoại như thế! Vân Đức Hậu, anh phải thành thật khai báo, có phải anh đã sát hại Tạ Lâm hay không?"

"Đúng rồi! Thành khẩn nhận tội là lựa chọn duy nhất của anh lúc này đấy!"

Tiếng la hét tức giận của đám đông ngày càng lớn, như một cơn sóng thần, đè ép Vân Đức Hậu ở bên dưới, khiến hắn ta hoàn toàn không thể thở nổi.

“Đúng là tạo nghiệp mà! Tạ Lâm rời khỏi cậu ta là đúng, g.i.ế.c người chưa đủ, còn mang tóc về tết thành tóc cho búp bê, răng thì mài thành mấy hạt châu, lại còn bày trong nhà như một món đồ chơi, đúng là kinh khủng!”