Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1097: Tất Cả Đều Bị Hủy Hoại





“Nếu như tôi là Tạ Lâm, tôi sẽ không bao giờ gả cho tên này.”

“Nếu không phải tên này dỗ ngọt người ta, nói gì mà sẽ dốc sức ủng hộ ước mơ của Tạ Lâm, vậy thì giáo viên tiếng anh xinh đẹp, mạnh mẽ, điều kiện gia đình lại tốt như Tạ Lâm nào có thể để ý tới một tên nhóc nghèo kiết xác như Vân Đức Hậu chứ?”

Tạ Du còn chưa hết bực tức, lại muốn tiến tới đá Vân Đức Hậu thêm mấy cái nữa, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Triệu Hướng Vãn ngăn lại.

Lúc này là thời điểm then chốt nhất trong cuộc thẩm vấn, nếu đánh Vân Đức Hậu đến mức bị thương, rồi hôn mê, có thể bản thân mọi người đều sẽ cảm thấy thỏa mãn, nhưng việc thẩm vấn sẽ tiếp tục thế nào?

Triệu Hướng Vãn cúi người, thì thầm vào tai Vân Đức Hậu: "Nghe thấy chưa? Ánh mắt của đám đông sáng như tuyết. Lý do Tạ Lâm kết hôn với anh là vì anh có thể hỗ trợ cô ấy ra nước ngoài. Tuy nhiên, đến khi có con rồi anh lại thay lòng, ngăn cản đủ điều. Tạ Lâm rời khỏi anh là đúng! Một người như anh, vô dụng, bất tài lại ích kỷ và hèn hạ, anh nghĩ có người phụ nữ nào muốn sống cùng anh không?"

Những lời của Triệu Hướng Vãn như lưỡi kiếm đ.â.m vào ngực, khiến lòng tự trọng nhạy cảm của Vân Đức Hậu tan nát.

Vân Đức Hậu từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn ta lộ ra sự điên cuồng như khát máu.

[Người phụ nữ khốn khiếp đó muốn rời bỏ tôi sao! Nằm mơ đi!]

[Tôi chặt ngón tay cô ta, khoét thịt trên mặt, bẻ răng cô ta, sau đó ném xuống hồ Thiết Phong. Cho dù t.h.i t.h.ể có nổi lên thì ai biết được đó chính là Tạ Lâm ở thành phố Dao chứ?]

[Ngón tay cô ta bị chôn dưới chân tường, có phân bón nuôi dưỡng, cây dây leo kia tràn đầy sức sống.]

[Còn răng cô ta tôi đã mài thành mấy hạt châu, rải khắp các tủ quần áo trong nhà, dưới gầm giường, giống như mấy hạt trân châu bị đứt rời. Làm như thế, cô ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi và Khiết Khiết, không thể chia lìa.]

Manh mối quan trọng: Hồ Thiết Phong, ngón tay, răng.

Cuối cùng cũng có thể nghe thấy rõ ràng suy nghĩ trong lòng Vân Đức Hậu, trong lòng Triệu Hướng Vãn cũng đã có quyết định riêng.

Cô chậm rãi thẳng eo dậy, nói với Chúc Khang: “Lập biên bản đi.”

Chúc Khang và cô vẫn luôn phối hợp ăn ý như thế, anh ấy lập tức lấy quyển sổ tay trong túi xách ra, ngồi xổm xuống bắt đầu tiến hành ghi chép.

Triệu Hướng Vãn kiêu ngạo đứng trên cao nhìn xuống Vân Đức Hậu, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng: “Vân Đức Hậu, biết điều thì mau khai nhận toàn bộ tội danh của mình đi, tất cả những chuyện anh làm đều không còn giấu được nữa rồi.”

Vân Đức Hậu đứng dậy từ dưới đất, tiến tới đón lấy vô số ánh mắt quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây đều là những đồng nghiệp vẫn luôn vui vẻ, chào đón hắn ta mỗi khi nhìn thấy, nhưng giờ phút này, trong ánh mắt bọn họ lại mang theo vẻ hời hợt, lạnh lùng, và chán ghét.

[Không quay lại được nữa.]

[Cho dù có thế nào cũng không thể quay lại.]

[Không ai tin tưởng mình.]

[Công việc của mình, tương lai của mình… Tất cả đều bị hủy hoại rồi.]

Vào giờ phút này, Vân Đức Hậu biết, mình tiêu rồi.

Nhìn gương mặt tái nhợt, ánh mắt trốn tránh của Vân Đức Hậu, các cư dân trong khu tập thể bưu điện đều phẫn nộ.

Tiếng chỉ trích của đám đông như sóng dâng ào ạt về phía Vân Đức Hậu, càng ngày càng to, càng ngày càng dữ dội.

"Giết người phải đền mạng!"

"Bắt cậu ta khai ra tội ác của mình."

"Cậu ta là một con quỷ, không xứng làm người, cút khỏi bưu điện của chúng tôi!"

Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm Vân Đức Hậu, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Vân Đức Hậu giơ tay lên, lau vết m.á.u ở khóe miệng, nhìn vết m.á.u trên mu bàn tay, bỗng nở một nụ cười. Nụ cười đó làm lộ ra kẽ răng còn dính máu, trông vô cùng rợn người.

Vân Đức Hậu sinh ra ở một thị trấn nhỏ cạnh thành phố Dao, hắn ta là con một, gia cảnh nghèo khó, cha bị què một chân, mẹ có vấn đề về trí tuệ, hoàn cảnh gia đình như vậy khiến ngay từ khi nhỏ hắn ta đã nhạy cảm và tự ti.

Tuy vậy, cha mẹ lại hết lòng yêu thương đứa con trai duy nhất này, không nỡ để hắn ta chịu chút thiệt thòi nào. Hắn ta cũng không phụ lòng, học hành chăm chỉ, thi đỗ vào trường bưu điện, sau khi tốt nghiệp được phân về làm việc ở bưu điện.

Cuộc sống thuận lợi khiến nội tâm hắn ta có phần kiêu ngạo, một lòng muốn tìm một người vợ có gia cảnh tốt, ngoại hình ưu tú ở thành phố Dao. Sau khi gặp Tạ Lâm, hắn ta biết cơ hội của mình đã đến.

Tạ Lâm lại có ngoại hình nổi bật, là giáo viên dạy tiếng Anh tại trường trung học thành phố Dao, cha mẹ đều là trí thức cao cấp, nhà chỉ có hai chị em. Điều kiện như vậy dù ở tỉnh lỵ cũng rất tuyệt vời.

Để chiếm được trái tim mỹ nhân, Vân Đức Hậu hạ thấp mình, việc gì cũng chiều theo ý Tạ Lâm, thậm chí ngay cả giấc mơ ra nước ngoài mà người khác không hiểu nổi, hắn ta cũng không ngừng khẳng định và ủng hộ. Điều này khiến Tạ Lâm, sau khi trải qua sự phản đối của cha mẹ và chia tay bạn trai, dần có cái nhìn thiện cảm về Vân Đức Hậu, hai người cứ thế bắt đầu yêu nhau.