Chu Phi Bằng trả lời: “Nhà máy truyền lực cơ khí, anh ta làm ở xưởng sản xuất trục truyền lực ô tô, nhà máy này thuộc một xí nghiệp rất nổi tiếng ở thành phố Châu. Hiện tại ngành công nghiệp ô tô phát triển rất nhanh, truyền lực cơ khí cung không đủ cầu, trong nhà máy chỉ riêng công nhân đã có hàng trăm người, còn về lương thì… Tiền lương của kỹ sư cũng không tính là thấp, chừng bốn, năm trăm đồng.”
Bốn, năm trăm đồng một tháng, theo mức lương trung bình năm 96 thì cũng được coi là một mức lương trung bình khá.
Công việc ổn định, thu nhập tốt, đơn vị có triển vọng phát triển. Mặc dù chưa lập gia đình, nhưng ở độ tuổi ba mươi mấy chính là thời kỳ trẻ trung sung sức, tương lai cũng tươi sáng, vì sao lại g.i.ế.c người?
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Hai người đã hỏi nhiều chuyện liên quan đến Mẫn Thành Hà như vậy, Mẫn Thành Hàng không hỏi ngược lại hai người sao?”
Chu Phi Bằng nhún vai: “Hắn ta có hỏi, tôi nói vì Mẫn Thành Hà có liên quan đến một vụ án nên đã đến đó điều tra. Khi đó biểu cảm trên mặt Mẫn Thành Hàng rất kỳ lạ, giống như thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng giống như rất khổ sở. Theo như tôi phân tích thì một người ích kỷ như hắn ta, nghe nói một người vẫn luôn thầm mến vợ mình có dính dáng đến vụ án thì hẳn sẽ cảm thấy hả hê, nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn còn có chút lương tâm, ba người họ là bạn thân từ thuở bé nên có lẽ cũng có chút khổ sở.”
Không thể không nói, Chu Phi Bằng càng ngày càng thành thục, hiểu biết về nhân tính phức tạp cũng ngày càng sâu sắc.
Con người mà, luôn có thiện có ác.
Nhân vô thập toàn, cõi đời này làm gì có thánh nhân nào mà tâm chẳng dính chút xấu xa.
Tuy nhiên, đối với chuyện Mẫn Thành Hà là hung thủ, Triệu Hướng Vãn vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Điều quan trọng nhất, động cơ g.i.ế.c người là gì?
Trên hồ sơ vụ án đã viết rất rõ ràng.
Thời gian: Mười giờ tối.
Bối cảnh: Một buổi tối không trăng, trời tối đen như mực, tháng ba đầu xuân, xuân hàn lành lạnh.
Khu ký túc xá nhà máy truyền lực cơ khí thành phố Châu được chia thành hai khu Đông, Tây. Mỗi khu có mười tòa nhà, được ngăn cách bởi một con đường bê tông. Hai bên trồng đầy cây long não, cách đó mười mấy mét có hai ngọn đèn đường, ánh đèn mờ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Một người đàn ông bàn tay đầy máu, miệng phát ra âm thanh kinh sợ từ bên đường vọt ra, sau đó bị hai công nhân vừa tan ca tối níu lại.
Người đàn ông gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, liều mạng vùng vẫy, nhưng càng gấp gáp lại càng chẳng thốt được nên lời.
Dưới ánh đèn đường, trên bàn tay người đàn ông và trước n.g.ự.c áo rõ ràng có thể thấy được vết m.á.u loang lổ.
Mà ở ven đường cách đó không xa, một người phụ nữ mặc áo bành tô màu đỏ ngã trong vũng máu, một con d.a.o găm sáng loáng cắm bên n.g.ự.c trái.
Đám đông lập tức gọi điện báo cảnh sát, bảo vệ nhà máy truyền lực cơ khí thành phố Châu lập tức có mặt, phong tỏa lại hiện trường.
Người đàn ông bị bắt chính là Mẫn Thành Hà, anh ta lắp bắp giải thích: “Không… Không phải tôi, Tiền Diễm Diễm, mau cứu chị ấy!”
Người phụ nữ bị sát hại là Tiền Diễm Diễm.
Sinh năm 1959, năm nay 38 tuổi, đã kết hôn, có một cậu con trai 14 tuổi, thân hình cao lớn đầy đặn, tính tình năng nổ, tháo vát, nhiệt tình lại sáng sủa, làm việc ở khu công đoàn nhà máy.
Tiền Diễm Diễm sống ở khu Đông tòa 6, bình thường rất thích đánh mạt chược. Tối hôm đó, sau khi tan ca ăn tối xong, cô ấy hẹn một đồng nghiệp ở khu Tây tòa 3 chơi vài ván mạt chược, sau khi chơi xong thì một mình trở về nhà.
Nhưng không ngờ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đi đường, cô ấy lại bị người ta tàn nhẫn sát hại.
Hung thủ đã đ.â.m một nhát d.a.o vào phổi trái của Tiền Diễm Diễm, m.á.u trào vào khí quản khiến cô ấy không có cách nào kêu cứu, đau đớn vạn phần, gắng gượng đi thêm được mấy bước rồi ngã ở ven đường, không bao lâu sau cũng tắt thở.
Trước n.g.ự.c áo và hai bàn tay Mẫn Thành Hà dính đầy vết máu, trên d.a.o găm có lưu lại dấu vân tay của anh ta, thế nhưng anh ta vẫn kiên quyết rằng mình chỉ đi ngang qua, nhìn thấy Tiền Diễm Diễm bị sát hại. Sau khi thành công gây án thì hung thủ từ sau một cái cây long não lao đi, bản thân vì lo lắng cho Tiền Diễm Diễm, muốn đỡ cô ấy dậy để kiểm tra vết thương, bàn tay đã chạm vào d.a.o găm nhưng lại không dám rút ra. Anh ta lật đật chạy đi tìm người cầu cứu, nhưng cuối cùng lại bị mọi người hiểu lầm thành hung thủ.
Cảnh sát hỏi Mẫn Thành Hà, vì sao lại không ở bên cạnh Tiền Diễm Diễm mà kêu cứu, anh ta nói anh ta bị dọa sợ, đầu óc cũng trống rỗng, làm những chuyện đó đều dựa vào bản năng.
Lúc được hỏi về dáng vẻ của hung thủ, Mẫn Thành Hà lại nói rằng đèn đường ở đó bị hỏng nên không nhìn thấy rõ ràng. Anh ta chỉ loáng thoáng nhìn thấy đối phương là một người đàn ông cao lớn.