Nhưng Mẫn Thành Hà đã từ chối.
Kể từ khi Mẫn Thành Hà vào nhà máy năm mười tám tuổi, người nhà họ Tiền và Mẫn Thành Hà đã rất thân thiết với nhau. Mẫn Thành Hà g.i.ế.c Tiền Diễm Diễm? Tiền Quốc Phú và Tiền Dân Cường đều cảm thấy khó mà tin được, cũng không tin chuyện này.
Vụ án có vẻ rất khó để phân biệt.
Rốt cuộc có phải Mẫn Thành Hà đã g.i.ế.c người hay không?
Nếu như đúng thì tại sao anh ta lại g.i.ế.c Tiền Diễm Diễn, người mà anh ta xem như chị gái ruột?
Nếu như không phải, vậy thì ai là hung thủ?
Triệu Hướng Vãn đã để các thành viên trong tổ trọng án nghiên cứu hồ sơ vụ án và triển khai thảo luận.
Ý kiến trong tổ cũng chia thành hai bên.
Một bên cho rằng phản ứng của Mẫn Thành Hà có chút giống với Mẫn Thành Hàng.
Nghiêm túc đi làm, chưa bao giờ tới muộn về sớm, nhưng cũng tuyệt đối không tăng ca. Đối với anh ta mà nói, công việc chỉ là công việc, chỉ là nhiệm vụ nuôi gia đình kiếm sống qua ngày.
Tính cách lạnh lùng bẩm sinh của một tội phạm như vậy sẽ không đầu tư quá nhiều vào tình cảm của những người xung quanh, nhìn có vẻ hướng nội nhưng thực chất thì tính cách vặn vẹo, cất giấu sự phẫn nộ và bực tức vào rất sâu trong lòng, sau đó vào một thời điểm không rõ nguyên do, vì một chuyện nhỏ chẳng đáng kể mà đột nhiên bùng nổ.
Tình huống mà Mẫn Thành Hà g.i.ế.c người rất có thể chính là như vậy.
Có lẽ ở một vài thời điểm, Tiền Diễm Diễm đã vô tình đắc tội với Mẫn Thành Hà lúc nào không hay. Mẫn Thành Hà đã kìm nén cơn giận dữ trong lòng, nhưng lần này thì không nhịn được nữa, cuối cùng bùng nổ.
Một bên khác lại cho rằng Mẫn Thành Hà là con dê thế tội.
Mẫn Thành Hà đã được Mẫn Thành Hàng công nhận, trước khi hắn ta phạm tội thì đã gửi gắm vợ mình cho anh ta, điều này nói rõ anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm. Lần này rất có thể là Mẫn Thành Hà đã vô tình gặp phải vụ án g.i.ế.c Tiền Diễm Diễm, nhưng vì ra tay giúp đỡ mà bàn tay mới dính máu, hơn nữa Mẫn Thành Hà lại có tật cứ khi nào cuống cuồng lên là lại cà lăm, thế nên mới bị mọi người hiểu lầm thành hung thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn ai mới là hung thủ thật sự, mọi người nghiêng về phía chồng của Tiền Diễm Diễm, Hạng Đông.
Không phải đã nói rồi sao? Vợ bị hại, xác suất lớn là do người chồng gây ra.
Tiền Diễm Diễm được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, tốt nghiệp cấp hai xong cũng không tiếp tục đi học nữa mà ở nhà lông bông hai năm, sau đó lại được cha sắp xếp đi làm ở căng tin. Dưới sự bảo vệ của cha và các anh, Tiền Diễm Diễm hoàn toàn chẳng biết nghèo khổ, khó khăn là cái gì, cũng không thích đọc sách xem báo, bình thường ngoài làm việc nhà thì chính là đánh mạt chược.
Nhà Hạng Đông có tổng cộng sáu anh chị em, từ nhỏ anh ta đã thông minh hiểu chuyện, học hành cũng giỏi, về sau thì hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng đi lao động ở nông thôn, chịu không ít khổ sở. Đến năm 1977, lúc kỳ thi đại học được khôi phục thì anh ta cũng chỉ kịp ôn tập được hai tháng, nhưng cuối cùng vẫn đỗ vào đại học ở tỉnh, có thể thấy kiến thức cơ bản cực kỳ vững chắc. Anh ta thích đọc sách, rất có văn hóa. Từ quần áo đến cách ăn mặc đều hết sức lịch sự, đối nhân xử thế cũng lịch sự lễ độ.
Một cặp vợ chồng như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.
Nói không chừng Hạng Đông ngoại tình ở bên ngoài, lại sợ hai anh em nhà họ Tiền có thế lực ở trong nhà máy nên không dám đề cập đến chuyện ly hôn, thế nên anh ta mới g.i.ế.c vợ mình.
Hai bên nóng nảy đến độ đỏ mặt tía tai, mỗi người đều có lý lẽ riêng.
Hiếm khi gặp được một vụ án gây tranh cãi thế này nên nhất thời tổ trọng án ồn ào cãi nhau, thậm chí có người gõ cửa bên ngoài cũng chẳng nghe thấy.
Cho đến khi có người đẩy cửa bước vào, Hứa Tung Lĩnh nghiêm túc đứng ở cửa, rống lên một tiếng: “Mấy người ồn ào cái gì!” Lúc này mọi người trong phòng mới ngậm miệng, đồng loạt nhìn về phía Hứa Tung Lĩnh rồi đứng dậy.
Phía sau lưng Hứa Tung Lĩnh có hai người đàn ông.
Một người mặc đồng phục cao lớn, dáng vẻ sắc bén, một người khác thì mặc áo khoác bông màu nâu đỏ, nét mặt lộ vẻ buồn bã.
Triệu Hướng Vãn tiến lên trước, hỏi: “Cục trưởng Hứa, đây là…”
Hứa Tung Lĩnh giới thiệu với mọi người: “Vị này là đội trưởng đội hình sự thuộc cục cảnh sát thành phố Châu, Hoắc Chước, còn đây là trưởng khoa an ninh nhà máy truyền lực cơ khí thành phố Châu, Tiền Dân Cường.”
Đúng rồi, hôm qua Hứa Tung Lĩnh đã nói, hôm nay cảnh sát ở thành phố Châu sẽ tới đây gặp mặt Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn chìa tay ra: “Hoan nghênh.”
Nói chuyện xã giao vài câu xong, Triệu Hướng Vãn nói: “Chúng tôi đang thảo luận về vụ án, vậy nên tranh cãi có chút lớn. Vừa vặn các anh cũng tới đây rồi, có muốn tham gia cùng không?”