Triệu Hướng Vãn nhìn anh ấy: “Một vụ là một vụ.”
Hoắc Chước có chút ngượng ngùng cười một tiếng: “Yên tâm yên tâm, tập trung phá vụ án này là chính. Nếu như cần cảnh sát Quý hỗ trợ thì chúng tôi sẽ báo cáo với trung tâm kỹ thuật hình sự tỉnh một lần nữa để xin hỗ trợ kỹ thuật.”
Mọi người ai cũng là người nhanh nhẹn, quyết định xong thì thu dọn đồ đạc rồi xuất phát đến thành phố Châu.
Trước khi đi, Hứa Tung Lĩnh lại dặn dò Triệu Hướng Vãn: “Hệ thống cảnh sát có quan hệ mật thiết, hỗ trợ lẫn nhau, chủ yếu là để điều tra phá án. Những chuyện khác thì đừng nên nhúng tay vào.”
Triệu Hướng Vãn hiểu ý anh ta.
Một số vụ án có thể sẽ liên quan đến những rắc rối trong giới quan liêu hành chính, đấu tranh quyền lực, Hứa Tung Lĩnh sợ cô bị thiệt thòi.
Triệu Hướng Vãn trịnh trọng gật đầu: “Thầy cứ yên tâm, em qua đó chỉ tập trung phụ trách vụ án, những chuyện còn lại sẽ giao cho Hoắc Chước xử lý.”
Lại đi công tác một lần nữa, tâm trạng Chu Phi Bằng rất vui vẻ, vừa lái xe vừa hát.
“Ta đứng nghiêm chỉnh giữa cơn gió lớn
Hận không thể xua tan đi nỗi đau
Ngắm trời xanh bốn phương mây động
Kiếm trong tay, hỏi thiên hạ ai là anh hùng.”
Giai điệu hùng tráng mạnh mẽ khiến người nghe sóng lòng dâng trào. Kết hợp với những cây ngô đồng lá vàng rơi rụng, đường phố vắng vẻ không một bóng người, trong lòng Triệu Hướng Vãn dâng lên một cảm giác như đang xuất chinh thời cổ đại.
Kèn hiệu thổi vang, muôn ngựa phi nhanh, cảnh tượng thê lương, anh dũng lại quả cảm.
Từ thành phố Châu đến thành phố Tinh mất chừng ba giờ lái xe.
Đến đồn cảnh sát thành phố Châu, sau khi sắp xếp hành lý ổn thỏa, Hoắc Chước mời mọi người ăn một bữa tối thịnh soạn.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Hướng đi tới đồn cảnh sát thành phố Châu, gặp Mẫn Thành Hà trong phòng thẩm vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe người ngoài miêu tả, hai chữ mà Triệu Hướng Vãn nghe được nhiều nhất là: xấu xí, chán chường.
Sau khi chính mắt nhìn thấy, Triệu Hướng Vãn mới thực sự có cảm nhận trực quan về hai chữ đó.
Ngũ quan của Mẫn Thành Hà không phải là khó nhìn, mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, rất có khí khái đàn ông. Chẳng qua đáng tiếc nửa bên mặt trái của anh ta phủ kín vết sẹo, bên cạnh những vết sẹo đó là các bắp thịt đã bị kéo căng, khiến anh ta trông có phần dữ tợn đáng sợ.
Vì là nghi phạm g.i.ế.c người nên Mẫn Thành Hà bị còng tay chân, bên trái và bên phải đều có hai cảnh sát đang chờ đợi trong tư thế sẵn sàng đón địch.
Môi Mẫn Thành Hà mím chặt, cúi đầu không nói cũng chẳng rằng, như thể đã mất đi hứng thú đối với thế giới này.
Thái độ của Hoắc Chước vô cùng nghiêm khắc.
“Họ tên?”
“...”
“Họ tên!”
Đến khi Hoắc Chước hỏi đến câu thứ hai, lúc này Mẫn Thành Hà mới bất đắc dĩ mà bắt đầu trả lời.
Khi được hỏi về quá trình xảy ra vụ án, Mẫn Thành Hà lập tức sốt ruột, trán nổi gân xanh, bắt đầu cà lăm.
“Có, có người, có người g.i.ế.c chị ấy, tôi, tôi muốn đuổi theo, nhưng… Nhưng bị sư tỷ kéo lấy, mắt cá chân.”
Nghe cực kỳ tốn sức, Chu Phi Bằng tính tình nóng nảy hận không nhảy lên giúp anh ta nói chuyện.
Triệu Hướng Vãn dùng ánh mắt trấn an Chu Phi Bằng.
Cô đã nghe được tiếng lòng của Mẫn Thành Hà.
Chỉ có điều là, khác với những lời nói liền mạch của người khác, tiếng lòng của Mẫn Thành Hà cũng lắp bắp không trọn vẹn.
[Không phải]
[Tôi]
[Ai… Muốn g.i.ế.c chị ấy?]