“Bộp…”
Hạng Đông bị cú đ.ấ.m làm lảo đảo ngã ngửa ra sau, nửa bên mặt lập tức bầm tím.
“Anh Hai!”
Hạng Đông không thể tin được nhìn Tiền Dân Cường, ôm lấy mặt kêu lên: “Anh đánh em làm gì? Em đã nói rồi, không phải em làm mà!”
Tiền Dân Cường dồn hết nỗi uất hận của mình vào cú đ.ấ.m này, chửi rủa: “Tao không cần biết có phải mày làm hay không! Ông đây chỉ muốn đánh mày thôi! Chúng tao đã tin tưởng mày như thế, gả Diễm Diễm cho mày, em ấy còn sinh con cho mày, quán xuyến mọi việc trong nhà, mua quần áo, giày dép cho mày, ăn mặc cho mày đẹp đẽ như thanh niên hai, ba chục tuổi. Nhưng mày thì sao? Mày đối xử với em ấy như thế nào? Mày trả Diễm Diễm lại cho tao, mày đền mạng cho em gái tao!”
Tiếng ồn ào lớn đến mức khiến mọi người trong tòa nhà hành chính đều bị kinh động.
Ở cửa văn phòng của trưởng khoa kỹ thuật, một đám người đã đứng tụ tập. Thấy Tiền Dân Cường đánh Hạng Đông, ai nấy đều cảm thấy hả hê, khẽ thì thầm bàn tán.
“Đáng đời!”
“Vợ mình bị g.i.ế.c mà ngày nào cũng ăn mặc chỉn chu đi làm, trông cứ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Tiền Diễm Diễm đúng là đáng tiếc, lấy phải một gã đàn ông vô tâm.”
“Sau này, phụ nữ nên biết tự chăm sóc bản thân, đừng xem đàn ông như báu vật.”
Đối diện với những ánh mắt sắc hừng hực đó, mặt của Hạng Đông đỏ bừng lên, cánh cửa nội tâm đang đóng chặt của anh ta cũng lại hé ra một khe hở.
[Chỉ biết cắm đầu vào làm việc nhà!]
[Người nhà họ Tiền, cường thế, hung hăng, dính vào là không thoát nổi.]
[Cút đi! Tất cả c.h.ế.t đi!]
Trong lòng Hạng Đông, ẩn giấu sự thù hận sâu sắc đối với gia đình nhà họ Tiền.
Đây là góc tối đen nhất của anh ta, tuyệt đối không dễ dàng để lộ ra.
Đã đến lúc ra tay rồi!
Triệu Hướng Vãn chậm rãi đứng dậy.
Sống lưng của cô thẳng tắp, hai tay nắm chặt, ánh mắt sắc bén như dao.
"Hạng Đông, điều kiện gia đình của anh thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạng Đông nhìn Triệu Hướng Vãn, không lập tức trả lời.
Sau khi bị Tiền Dân Cường đánh, lại bị đồng nghiệp bàn tán, nội tâm Hạng Đông lúc này không còn yên tĩnh nữa. Đối diện với sự chất vấn của cảnh sát, thái độ của anh ta cũng bắt đầu không hợp tác.
"Cô là ai?"
Anh ta không thích ánh mắt của Triệu Hướng Vãn.
Hoắc Chước đứng bên cạnh tức giận nói: "Anh không cần biết cô ấy là ai, hãy trả lời đúng câu hỏi!"
Lúc này Hạng Đông mới miễn cưỡng trả lời: "Đồng chí cảnh sát, cô nói điều kiện gia đình, cụ thể là muốn biết cái gì?"
Triệu Hướng Vãn nói: "Tôi nghe nói, cha anh là công nhân nhà máy khăn bông ở một huyện nhỏ, mẹ là nội trợ, nhà có năm người con, ba trai, hai gái, anh là con thứ hai, đúng không?"
Hạng Đông hít sâu một hơi: "Đúng vậy, thì sao?"
Triệu Hướng Vãn liếc anh ta một cái.
Ánh mắt đó đầy khinh bỉ, khiến chân mày Hạng Đông giật giật, lồng n.g.ự.c như bị đè nén.
Triệu Hướng Vãn nói: "Ở một huyện nhỏ, điều kiện gia đình như vậy, có thể xem là rất tệ, đúng không? Nhà máy khăn bông chỗ ở chật hẹp, bảy người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, xoay người cũng khó. Chỉ có một mình cha anh kiếm tiền nuôi bảy miệng ăn, có đủ no không?"
Ký ức tuổi thơ ùa về, Hạng Đông nghiến chặt răng.
Phòng ngủ chật chội, ba anh em trai ngủ chung một chiếc giường, mỗi ngày đều ngửi thấy mùi hôi chân, những thằng con trai đang lớn ăn khỏe như cái thùng không đáy, anh ta vĩnh viễn không bao giờ được ăn no, chỉ có học tập mới khiến anh ta tạm thời quên đi cơn đói.
Sau đó, khi thanh niên trí thức được điều về nông thôn, Hạng Đông nghĩ rằng về quê ít nhất còn có thể ăn no, thế nên anh ta đã chủ động đăng ký.
Nhưng nỗi vất vả của công việc nông thôn lại vượt xa những gì anh ta tưởng tượng.
Ở trong chuồng bò, uống nước ao, ăn khoai lang, làm việc quần quật không bao giờ hết: cuốc đất, cắt cỏ, trồng lúa, gặt lúa, trồng khoai... Sau lưng anh ta bị nắng gắt làm bong tróc da, tay nổi đầy vết phồng rộp, khắp người đau nhức, loại khổ cực đó, anh ta không bao giờ muốn trải qua nữa.
May mắn thay, đến năm 1977, kỳ thi đại học được khôi phục, Hạng Đông đã thành công thi đậu vào đại học.
Được phân về làm ở nhà máy cơ khí truyền động tại thành phố Châu, gặp gỡ Tiền Diễm Diễm, nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô ấy, nghe nói cha cô ấy là người duy nhất trong nhà máy đạt bậc thợ cả cấp tám, Hạng Đông biết rằng cơ hội thay đổi số phận của mình đã đến.
Anh ta mãi mãi không muốn quay trở lại những ngày tháng khổ sở đó nữa.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục nói: "Cưới Tiền Diễm Diễm, có gia đình họ Tiền làm chỗ dựa ở nhà máy cơ khí truyền động, cuộc sống của anh ngày càng tốt đẹp hơn, đúng không?"
Một câu nói như chiếc kim thép, đ.â.m vào sâu tận nơi tự tôn mà cũng tự ti của Hạng Đông.
Sắc mặt Hạng Đông chuyển từ đỏ sang trắng.