Lồng n.g.ự.c anh ta bắt đầu phập phồng dữ dội, nhịp tim đập cũng bắt đầu trở nên kịch liệt.
[Sao cô ta dám?]
[Sao cô ta dám nói như vậy?]
[Mình có thể đạt được ngày hôm nay hoàn toàn đều dựa vào chính mình! Người nhà họ Tiền đâu có nhằm nhò gì!]
Khóe miệng Triệu Hướng Vãn nhếch lên, cười một tiếng.
Nụ cười của cô đầy vẻ giễu cợt: “Anh không cho rằng tất cả những gì anh có được hiện tại đều là nhờ chính nỗ lực của anh đấy chứ?”
Rốt cuộc Hạng Đông cũng không thể kìm chế nổi cơn tức giận của mình nữa, anh ta cắn răng cãi lại: “Tôi học đúng chuyên ngành, lại còn có bằng đại học. Làm việc tại nhà máy truyền lực cơ khí là phát huy đúng kỹ thuật chuyên môn của tôi, có vấn đề gì sao?”
Triệu Hướng Vãn vỗ vỗ vào chiếc bàn làm việc lớn của trưởng phòng kỹ thuật: “Ý anh là, cho dù không có người nhà họ Tiền thì anh cũng có tự mình ngồi lên vị trí này?”
Hạng Đông không nói gì.
Câu hỏi của Triệu Hướng Vãn thật sự cực kỳ xảo quyệt.
Gật đầu đồng ý, tức là bỏ người nhà họ Tiền sang một bên, khiến Tiền Dân Cường bất mãn.
Lắc đầu phủ nhận lại giống như bản thân là kẻ ăn bám, có được tất cả trước mắt đều là dựa vào người nhà họ Tiền, chuyện này khiến anh ta cảm thấy nhục nhã không nói nên lời.
Hạng Đông theo bản năng nhìn sang Tiền Dân Cường.
Tiền Dân Cường trợn to hai mắt, hung tợn nhìn chằm chằm anh ta, như thể anh chỉ cần nói một câu “Đúng vậy!” thì Tiền Dân Cường sẽ nhào tới xé nát Hạng Đông thành hàng trăm mảnh.
Không nhận được câu trả lời của Hạng Đông, Triệu Hướng Vãn thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén như dao.
Lời nói của cô giống như gió lốc bão tố, câu này nối tiếp câu khác khiến Hạng Đông không thở nổi.
“Thế nào? Thừa nhận bản thân cưới Tiền Diễm Diễm là để thay đổi vận mệnh của mình, thừa nhận rằng bản thân đi được đến ngày hôm nay đều là dựa vào sự giúp đỡ của cha và anh trai vợ, khó lắm à?”
“Ngay cả thừa nhận cũng không chịu thì nói gì đến lòng biết ơn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sự tồn tại của Tiền Diễm Diễm khiến anh cảm thấy áp lực đúng không?”
“Đá văng ra viên đá cản đường này, tìm một cái cây lớn khác để bám vào là anh sẽ có thể bước lên một bậc cao hơn, có đúng thế không?”
Nếu còn không lên tiếng phủ nhận nữa thì Hạng Đông sợ bị Triệu Hướng Vãn lột trần linh hồn bỉ ổi của bản thân đến không còn một mống.
Anh ta nâng cao giọng lên, lớn tiếng quát: “Tôi không có ý đó, cô đừng có nói bậy nói bạ!”
Nhưng lúc này Triệu Hướng Vãn không muốn bỏ qua.
“Nói đi, ai đã khiến anh nảy ra ý định g.i.ế.c người?”
Khí thế của Triệu Hướng Vãn kinh người, trong giọng nói như mang theo cuồng phong sấm sét.
Hạng Đông liên tục chột dạ, anh ta lùi về phía sau mấy bước, hô hấp dồn dập: “Cô nói bậy cái gì đấy? Cảnh sát mấy người có thể tùy tiện bôi nhọ người khác như thế sao?”
Trong lúc Hạng Đông căng thẳng, nội tâm anh ta đã thoáng hiện lên một vài từ ngữ mơ hồ.
[Mối tình đầu.]
[Lãnh đạo.]
[Thành phố Cảng.]
[Khách sạn.]
Chưa đủ, vẫn chưa đủ.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục dùng lời nói kích thích Hạng Đông.
“Đó là bôi nhọ sao? Một mặt anh tận hưởng những thứ mà Tiền Diễm Diễm bỏ ra cho gia đình, hưởng thụ sự trợ giúp của người nhà họ Tiền, nhưng mặt khác anh lại chê bai Tiền Diễm Diễm thô tục, chán ghét sự quản thúc của người nhà họ Tiền đối với anh. Đàn ông công thành danh toại nào chẳng có vài cô gái trẻ vây quanh, nhưng trong mắt anh chẳng có ai cả, vậy tại sao lại phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, phải liều mạng thể hiện sự chung thủy? Lúc đó… Có phải trong lòng anh tràn đầy sự thù hận với người nhà họ Tiền, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả bọn họ đúng không?”
Bị chọc trúng tâm tư, Hạng Đông có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, một tay anh ta phải vịn vào mặt bàn làm việc thì mới đứng vững được.
Bên ngoài phòng làm việc, các đồng nghiệp trong nhà máy truyền lực cơ khí đứng đầy ngoài hành lang, bọn họ nghe được những lời mà cảnh sát nói ra thì đều ngẩn người.
“Không phải chứ? Trên đời này lại có kẻ mặt dày vô sỉ như vậy sao? Nếu như Hạng Đông không có Tiền Diễm Diễm thì sao có thể được đánh giá là kỹ sư cao cấp duy nhất trong nhà máy của chúng ta chứ? Trong nhà máy chỉ có quyền hạn chức danh kỹ sư thôi, chỉ tiêu chức danh cao cấp này lại còn do chính tay quản đốc Tiền tranh giành được từ thành phố nữa đấy.”
“Tôi nghe nói Tiền Diễm Diễm chăm sóc cho Hạng Đông nhà cô ấy như chăm sóc cho đại gia vậy, quần áo tới đưa tay, cơm đến há mồm, quần áo, giày dép, đồng hồ đeo tay, thắt lưng các kiểu tất cả đều là do Tiền Diễm Diễm mua cho anh ta. Với cái thu nhập kia của Hạng Đông thì sao có thể đeo được đồng hồ cao cấp như vậy chứ? Chậc chậc chậc, rõ ràng là dính hào quang của nhà họ Tiền nhưng trong miệng thì chẳng chịu thừa nhận.