“Bây giờ người nhà họ Tiền thật sự đúng là đưa tiền nuôi dưỡng kẻ thù mà! Mẹ nó, cái tên Hạng Đông này chẳng phải người tốt lành gì cho cam, hoàn toàn là một con sói mắt trắng!”
Những lời bàn tán của đồng nghiệp truyền vào trong tai Hạng Đông, khiến anh ta dần dần tỉnh táo lại.
[Không thể nói.]
[Cảnh sát đang cố ý chọc giận mình giống như cách mình đối phó với Tiền Diễm Diễm vậy.]
[Phá án phải có chứng cứ.]
Hạng Đông cười khổ một tiếng, nhìn Tiền Dân Cường: “Anh hai, anh cũng nghi ngờ em sao? Em biết, Diễm Diễm ra đi khiến trong lòng mọi người đều khó chấp nhận, nhưng mà chuyện này thật sự không có liên quan gì đến em. Các anh đối với em ân nặng như núi, Diễm Diễm đối với em tình thâm như biển, nếu như em hận cô ấy, hại cô ấy thì em còn là người sao?”
Tiền Dân Cường vẫn nhìn chằm chằm Hạng Đông mà không nói một lời, rõ ràng đã sớm mất đi sự tín nhiệm đối với anh ta.
Hạng Đông nhìn sang Triệu Hướng Vãn: “Đồng chí cảnh sát, cơm có thể ăn lung tung nhìn lời thì không thể nói bừa. Tôi có gia đình có con cái, lại đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng kỹ thuật tại nhà máy truyền lực cơ khí này của chúng tôi, tiền đồ tốt như vậy thì sao lại phải làm những chuyện phạm pháp? Những điều mà cô nói chỉ là suy đoán của chính cô. Kể cả là cảnh sát thì nói như vậy cũng đâu có thích hợp?”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn chạm vào ánh mắt của anh ta, như thể có tia lửa lóe lên.
Rõ ràng Hạng Đông cũng sợ dư luận xã hội, vội vàng nhân cơ hội này giải thích: “Thứ nhất, tôi rất biết ơn những gì mà Diễm Diễm đã hy sinh cho gia đình, tôi vẫn luôn rất yêu cô ấy. Thứ hai, tôi cũng vô cùng biết ơn nhà họ Nhạc đã trợ giúp cùng yêu mến tôi, tôi cũng đang cố gắng dùng thành quả trong công việc để báo đáp bọn họ. Thứ ba, kể cả tôi có vô sỉ đến mức phải rời khỏi Diễm Diễm thì ly dị chẳng phải là được rồi sao, vì sao lại còn muốn g.i.ế.c người hại mạng? Thế nên…”
Hạng Đông nhìn sang Hoắc Chước: “Cảnh sát Hoắc, tôi tuyệt đối không phải hạng người vô sỉ hại c.h.ế.t vợ mình, xin mọi người hãy tin tôi.”
Hạng Đông nói năng hùng hồn lại có lý lẽ, thái độ cũng thành khẩn nên nhất thời, những tiếng bàn tán ngoài hành lang cũng bớt đi rất nhiều.
“Bây giờ là xã hội mới rồi, ly dị cũng chẳng phải chuyện gì xấu, g.i.ế.c người làm gì chứ?”
“Tính tình Diễm Diễm nóng nảy, thường xuyên quát nạt kỹ sư Hạng, kỹ sư Hạng cũng không dễ dàng gì.”
“Nhà máy chúng ta bao nhiêu năm rồi không xảy ra vụ án nghiêm trọng nào, sao Tiền Diễm Diễm lại dính vào cơ chứ? Cô nói xem… Có phải người nhà họ Tiền kết thù với ai nên bị g.i.ế.c người trả thù không?”
“Ai, khó nói lắm, xem cảnh sát kết luận thế nào đi.”
Quả nhiên Hạng Đông là một đối thủ xảo quyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho dù đối mặt với những tiếng vào lời ra của mọi người, cho dù đối mặt với sự lên án mạnh mẽ của Tiền Dân Cường, Hạng Đông vẫn bình tĩnh đối đáp.
Anh ta đã nói: “Giống như cách mà mình đối phó với Diễm Diễm vậy”, rõ ràng là một kẻ tái phạm, sở dĩ Tiền Diễm Diễm dễ tức giận, chua ngoa, tất đều do Hạng Đông cố ý gây nên.
Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại, ánh sáng trong đáy mắt càng thêm rực rỡ.
“Hạng Đông, hiện tại Trình Hân Như có khỏe không? Hai người vẫn còn đang lén lút qua lại à?”
Ánh mắt Hạng Đông chợt lóe lên: “Đồng chí cảnh sát, cô nhất định phải hắt một bát nước bẩn lên người tôi thì mới chịu bỏ qua sao?”
Phản ứng này không đúng.Rõ ràng Hạng Đông và Trình Hân Như vẫn còn qua lại.
Lại nghĩ đến một chút xíu tiếng lòng vừa mới lộ ra của Hạng Đông, bốn chữ “Mối tình đầu, lãnh đạo, thành phố Cảng, khách sạn”, Triệu Hướng Vãn lại hỏi tiếp: “Mối tình đầu của anh là ai?”
Con ngươi Hạng Đông co rụt, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Sau một chốc yên lặng ngắn ngủi, Hạng Đồng rời mắt: “Mối tình đầu của tôi là Diễm Diễm.”
Hiển nhiên là anh ta đang nói dối.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn như có điện: “Đừng có nói láo với cảnh sát.”
Hạng Đông vẫn khăng khăng: “Tôi không nói láo.”
Cho đến tận bây giờ, nội tâm Hạng Đông như có một bức tường dựng lên thật cao, khiến cô không thể nghe thấy bất cứ tiếng lòng nào.
Dục tốc bất đạt, Triệu Hướng Vãn không tiếp tục thẩm vấn nữa: “Tuần này không được đi ra ngoài để sẵn sàng tiếp nhận lệnh triệu tập của cảnh sát.”
Hạng Đông thấy Triệu Hướng Vãn lùi bước thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ dốc sức phối hợp với công việc của cảnh sát, cũng hy vọng mọi người sớm ngày bắt được hung thủ để chịu án.”
Đoàn người rời khỏi nhà máy truyền lực cơ khí, Hoắc Chước có chút bực mình: “Tên Hạng Đông này, nói chuyện đúng là một giọt nước cũng chẳng lọt!”
Chu Phi Bằng cũng mắng một câu: “Tên khốn, chắc chắn không phải người tốt!”
Chúc Khang thì tương đối bình tĩnh: “Đừng nóng vội, chúng ta cứ nghe theo sắp xếp của Hướng Vãn đi.”