Một cửa tiệm nhỏ treo biển "Phòng kinh doanh nhà máy truyền lực cơ khí thành phố Châu", nhưng thực chất chỉ là một điểm dịch vụ hậu mãi, tổng cộng chỉ có ba nhân viên làm việc ở đây, ngày thường không có nhiều việc để làm, ba người chỉ ngồi uống trà, đọc báo và nhìn nhau.
Năm nay chị Hà bốn mươi tám tuổi, đến làm việc tại phòng kinh doanh này đã hai năm, dáng người có phần đẫy đà. Chị ta uống một ngụm trà nóng, nhìn Trình Hân Như, thở dài một tiếng: “Cô nói cô xem, ôi chao, còn trẻ như vậy mà bị nhà máy đẩy đến đây để dưỡng già. Tháng chín tới đây, tôi và lão Trịnh có thể sẽ được điều về thành phố, vậy mà sao cô lại ở đây suốt năm năm thế?”
Trình Hân Như cắn răng, cúi đầu không nói, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ nét u ám.
Lão Trịnh là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, là nhân viên lâu năm của nhà máy lực cơ khí thành phố Châu, ông ấy liếc nhìn Trình Hân Như một cái, nói bóng gió: “Làm người ấy mà vẫn nên giữ tâm tính ngay thẳng, tâm tính mà lệch lạc thì đường càng đi càng hẹp thôi.”
Trình Hân Như không phục, hừ lạnh một tiếng: “Lãnh đạo gây khó dễ, điều này có thể trách tôi sao?”
Lão Trịnh cũng biết một chút chuyện của cô ấy, lắc đầu than thở: “Sao lãnh đạo lại gây khó dễ cho cô làm gì? Lại còn gây khó dễ tận năm năm, bản thân cô còn không rõ sao?”
Phòng kinh doanh này chỉ có ba người, đương nhiên chị Hà và lão Trịnh đều biết mấy chuyện buồn nôn giữa Trình Hân Như và Hạng Đông.
Chị Hà tốt bụng, không khinh thường Trình Hân Như, ngược lại còn như một người chị lớn nhiệt tình khuyên nhủ: “Em gái à, quên anh Hạng đi, tìm một gia đình tử tế mà kết hôn, chuyện này tự nhiên sẽ qua thôi. Cô còn trẻ, lại còn xinh đẹp như thế, hà tất gì lại không thông suốt mà cứ nhất quyết tìm đến anh ta? Nếu thật sự không ổn vậy thì từ chức đi thôi, ở lại chỗ này chẳng có tương lai đâu.”
Trình Hân Như lại vô cùng bướng bỉnh: “Chị Hà, tại sao tôi phải đi? Tôi cũng đâu có phạm pháp.”
Thấy Trình Hân Như vẫn cố chấp, bướng bỉnh như thế, chị Hà và lão Trịnh nhìn nhau một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng Trình Hân Như lại bị khơi dậy muôn vàn suy nghĩ, cười nhạt một tiếng: “Nhà họ Tiền bá đạo lắm! Sớm muộn gì cũng gặp quả báo thôi. Tôi muốn xem, là đường tôi đi càng ngày càng hẹp, hay là Tiền Diễm Diễm càng ngày càng khó sống!”
Ba người đang nói chuyện, một chiếc xe Jeep đột nhiên dừng lại trước cửa tiệm.
Triệu Hướng Vãn, Chúc Khang, Chu Phi Bằng, và Quý Chiêu bước xuống từ trên xe.
Dáng người thẳng tắp, vẻ ngoài oai phong, vừa nhìn đã biết bọn họ không giống người bình thường.
Thị trấn nhỏ hiếm khi tập hợp nhiều người trẻ xuất sắc như vậy, chị Hà và lão Trịnh lập tức đứng dậy, bước ra cửa nhìn bọn họ.
Triệu Hướng Vãn giơ thẻ cảnh sát.
Cảnh sát?
Trình Hân Như trốn sau lưng lão Trịnh, ánh mắt d.a.o động, tay phải nắm lấy bốn ngón tay của bàn tay trái, hai tay đan vào nhau đặt trước người, cố gắng che giấu cơ thể mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão Trịnh hỏi: “Đồng chí cảnh sát, mọi người tới đây là có chuyện gì?”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lướt qua ba người trước mặt.
Cô lướt mắt nhìn từ lão Trịnh đến chị Hà, sau đó nhanh chóng khóa chặt bóng người xinh đẹp đang đứng trốn sau lưng lão Trịnh.
Triệu Hướng Vãn bước lên nửa bước, nhìn thấy rõ khuôn mặt Trình Hân Như.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt to tròn, mái tóc xoăn sóng lớn thời thượng, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Diện tích cửa tiệm nhỏ, Trình Hân Như cũng không còn chỗ nào để trốn, đành phải ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Triệu Hướng Vãn.
Chỉ một ánh nhìn, trong lòng Trình Hân Như thoáng rùng mình: Ánh mắt của cô cảnh sát này đáng sợ quá.
Triệu Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người có biết chuyện Tiền Diễm Diễm bị g.i.ế.c không?”
Lão Trịnh và chị Hà giật mình, đồng loạt lắc đầu.
Ở cái thị trấn nhỏ này rất khó cập nhật tin tức, ở nhà máy xảy ra chuyện lớn như thế mà bọn họ lại chẳng hề hay biết!
Đương nhiên lão Trịnh biết rõ Tiền Diễm Diễm là ai, giậm chân thở dài: “Ôi chao! Thật là đáng tiếc.”
[Mới hơn ba mươi tuổi, còn trẻ thế cơ mà, sao lại bị hại chứ? Lão Tiền có biết bao học trò, đệ tử trong nhà máy, ai nhắc đến cũng phải khen một câu, hai cậu con trai cũng làm lãnh đạo trong nhà máy, sao lại không bảo vệ được con gái mình chứ.]
Chị Hà quay đầu liếc nhìn Trình Hân Như, ánh mắt rất kỳ lạ.
[Cô ta vừa nói Tiền Diễm Diễm càng ngày càng khó sống, không ngờ...]
[Tiền Diễm Diễm c.h.ế.t rồi, chẳng phải cô ta sẽ có cơ hội sao?]
Trình Hân Như mím môi, không nói một lời, nhưng hơi thở ngày càng lúc càng trở nên gấp gáp lại tiết lộ sự bất an trong lòng cô ta.
[Cảnh sát đến đây làm gì?]
[Không phải bọn họ biết gì rồi chứ?]
[Người trong nhà máy đều biết mình và Hạng Đông đã chia tay, bây giờ Tiền Diễm Diễm xảy ra chuyện, cảnh sát đến tìm mình làm gì?]