Tuy nhiên, phía pháp y cũng đã giải thích: "Việc đ.â.m vào phổi trái cũng có thể do ban đầu nơi hung thủ nhắm đến là tim, nhưng cuối cùng lại đ.â.m vào nhầm vị trí."
Các manh mối hiện có chỉ ra rằng hung thủ là nam giới, cao ráo, khỏe mạnh, trên con d.a.o cũng không để lại dấu vân tay, có khả năng người này đã đeo găng tay khi gây án, cho thấy hung thủ đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nhưng những manh mối này vẫn còn quá mơ hồ.
Ngay cả người đầu tiên đến hiện trường vụ án, Mẫn Thành Hà, cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng bị kéo dài bởi ánh đèn đường.
Ngay cả thiên tài phác họa chân dung tội phạm như Quý Chiêu cũng không thể vẽ ra chân dung hung thủ dựa trên mô tả như vậy.
Sau khi kiểm tra toàn bộ các mối quan hệ xã hội của Hạng Đông, vẫn không thu được manh mối gì có ích.
Hoắc Chước đập mạnh lên bàn, cơn nóng giận bộc phát ngay lập tức.
Rõ ràng Hạng Đông là nghi phạm lớn nhất, nhưng vì thiếu bằng chứng, thế là cuối cùng không thể buộc tội được anh ta.
Phải, Hạng Đông thật sự đã ngoại tình.
Năm năm trước, Hạng Đông có quan hệ mờ ám với phát thanh viên Trình Hân Như, nhưng bị nhà họ Tiền cưỡng ép chia tay.
Đến tháng 9 năm ngoái, Hạng Đông lại nối lại tình xưa với mối tình đầu của mình Ngải Linh Lan, cả hai người luôn bí mật hẹn hò tại khách sạn.
Hạng Đông phản bội Tiền Diễm Diễm, không biết ơn sự giúp đỡ của nhà họ Tiền, phụ bạc tình nghĩa vợ chồng, muốn ly hôn để tìm một đối tượng khác tốt hơn.
Nhưng như thế thì sao chứ?
Đàn ông ngoại tình, cùng lắm chỉ bị lên án về mặt đạo đức, cục cảnh sát cũng không thể vì lý do đó mà nghi ngờ anh ta có liên quan đến vụ án vợ mình bị sát hại.
Khi Tiền Diễm Diễm bị giết, Hạng Đông đang ăn uống với một nhóm bạn tại nhà hàng, có đến bảy, tám người làm chứng, chứng minh anh ta có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, anh ta không có điều kiện cũng như thời gian gây án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu Hạng Đông thuê người, xúi giục g.i.ế.c người, vậy thì bằng chứng đâu?
Trừ khi bắt được kẻ g.i.ế.c người.
Hoắc Chước trợn trừng mắt, tức giận mắng: "Tên Hạng Đông này, đúng là lươn lẹo! Tôi tức c.h.ế.t mất! Tôi không quan tâm nữa, cứ làm giấy triệu tập, lôi anh ta về đồn cho tôi! Tôi không tin ngay cả thẩm vấn cũng không thể moi được manh mối nào từ cái tên khốn này."
Chu Phi Bằng liếc anh ấy một cái, nói: "Chắc hẳn anh ta sẽ không chịu nói gì đâu."
Hoắc Chước hừ lạnh: "Đối với loại người vô liêm sỉ như tên này, tôi cần gì phải khách sáo? Thời gian triệu tập là mười hai tiếng, tôi cứ để anh ta ngồi đủ mười hai tiếng trong phòng thẩm vấn. Hạng Đông không nói cũng không sao cả, hết giờ tôi sẽ để anh ta về, hôm sau tôi lại triệu tập tiếp! Tôi rảnh lắm, để xem anh ta chịu được bao lâu."
Chu Phi Bằng khoái chí cười lớn, định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Triệu Hướng Vãn ngăn lại.
Tuy việc liên tục triệu tập Hạng Đông như ý của Hoắc Chước là một cách trừng phạt, nhưng lại quá lãng phí nhân lực. Hiện tại, bọn họ cũng chưa tới mức rơi vào đường cùng mà phải làm đến cách này.
Triệu Hướng Vãn nói: "Trong các mối quan hệ của Hạng Đông không có người đàn ông nào cao khoảng 1m75, thuận tay phải, ra tay tàn nhẫn và có thời gian gây án, nhưng còn Ngải Linh Lan hoặc Trình Hân Như thì sao?"
Hai mắt Hoắc Chước sáng lên: "Đúng rồi! Ngải Linh Lan có liên hệ với phía Hongkong, liệu có phải là sát thủ từ đó đến không? Tôi sẽ điều tra ngay, xem trong hai ngày trước khi vụ án xảy ra, Ngải Linh Lan có từng gặp người đàn ông nào như vậy không."
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ kiểm tra Trình Hân Như.”
Cô đã muốn gặp Trình Hân Như từ lâu, muốn xem thử người từng dính líu với Hạng Đông, không những thế đến tận bây giờ khi nhắc đến tên cô ta vẫn có thể khiến Hạng Đông xúc động là ai và có lai lịch thế nào.
---
Trình Hân Như vốn chỉ là nhân viên bảo quản kho của xưởng, nhưng vì ngoại hình ưa nhìn, khí chất tốt, tiếng phổ thông lại chuẩn, giọng nói truyền cảm, nên được Hạng Đông đích thân đề cử vào ban tuyên truyền của nhà máy, trở thành phát thanh viên.
Trình Hân Như cảm thấy Hạng Đông là ân nhân của mình, trong lòng ngập tràn sự cảm kích, chẳng mấy chốc đã chủ động lao vào vòng tay anh ta. Hai người quấn quýt bên nhau ba tháng, nhưng cuối cùng lại bị Tiền Diễm Diễm phát hiện. Trình Hân Như không chỉ bị Tiền Diễm Diễm tát hai cái mà còn bị người trong xưởng khinh miệt.
Dù không bị đuổi việc, nhưng cô ta bị chuyển đến bộ phận bán hàng ở một huyện nhỏ, trong lòng tràn đầy oán hận.
Huyện nhỏ đó chỉ có hai con đường xi măng, hai bên đường là mấy ngôi nhà cao tầng cũ kỹ. Tầng một làm cửa hàng, tầng hai để ở, bình thường rất ít người ngoài đến đây. Mỗi tháng khi có phiên chợ được tổ chức vào ngày 5 và ngày 10, người dân đến buôn bán, mua sắm thì mới đông đúc hơn một chút.