Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1135: Hạng Đông Sợ Âm Thanh Vang Lên Đột Ngột





Trong đầu Hạng Đông hiện tại chỉ còn lại một suy nghĩ: nếu như Trình Hân Như bị cảnh sát để mắt tới thì anh ta tuyệt đối không thể có liên quan gì đến cô ta. Giết người cũng được, xúi giục g.i.ế.c người cũng được, cái tội danh này Hạng Đông tuyệt đối không nhận.

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cảnh sát, Hạng Đông vội vàng tự minh oan.

“Đồng chí cảnh sát, tôi không thể nào vì Trình Hân Như mà buông tha chính gia đình của mình được. Lúc tôi và Diễm Diễm quen biết nhau, tôi cái gì cũng không có. Một không có tiền, hai không có nhà, trong ký túc xá chỉ có một cái chậu rửa mặt, một bình nước sôi, khi đó Diễm Diễm ở bên cạnh tôi, không cầu danh phận không cầu lợi, chỉ cầu chính bản thân tôi. Một người vợ tốt như vậy vì sao tôi lại không cần mà chỉ cần một người đàn bà chỉ nhìn vào thân phận, địa vị tôi mà nịnh bợ chứ?”

Hoắc Chước cảm thấy Hạng Đông rất mâu thuẫn.

Lúc thì nói cảm kích ân tình của Tiền Diễm Diễm, lúc lại nói cô ấy lấy ân tình để cưỡng ép người khác. Ngoài miệng thì nói Tiền Diễm Diễm là một người vợ tốt, thế nhưng sau lưng lại ngấm ngầm xây dựng một tổ ấm khác với Trình Hân Như.

Đầu óc Hoắc Chước như muốn nổ tung, anh ấy dứt khoát vào thẳng vấn đề, hét lớn một tiếng: “Hạng Đông, Trình Hân Như đã khai hết rồi! Chính anh là người xúi giục nên cô ta mới đi tìm người g.i.ế.c Tiền Diễm Diễm.”

Biết được ngọn nguồn manh mối của cảnh sát, ngược lại thái độ của Hạng Đông lại thả lỏng.

Anh ta giang tay ra, khuôn mặt đầy vẻ vô tội nói: “Cảnh sát Hoắc, đây đều là vu hãm. Trình Hân Như bị ma ám, cả ngày cô ấy chỉ muốn làm vợ chồng với tôi, tôi đã giải thích với cô ấy rất nhiều lần, nói là tôi không thể vì cô ấy mà buông bỏ gia đình mình được, nhưng cô ấy không chịu nghe.”

Nói đến đoạn xúc động, Hạng Đông thậm chí còn bụm mặt, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi không ngờ tới… Tôi lại chính là kẻ đã hại Diễm Diễm! Tôi sai rồi, tôi không nên ngoại tình, không nên phản bội Diễm Diễm. Bề ngoài Trình Hân Như nhu nhược đơn thuần, không ngờ cô ấy lại là một người đàn bà tâm địa xấu xa như vậy, chỉ vì muốn làm vợ chồng với tôi mà ác độc tìm người g.i.ế.c c.h.ế.t Diễm Diễm!”

Hạng Đông thả tay xuống, trong con ngươi ngập nước mắt, khuôn mặt đầy vẻ bi phẫn: “Đồng chí cảnh sát, mọi người nhất định phải nghiêm trị hung thủ, Diễm Diễm không thể nào bỏ mạng oan uổng như thế được. Nhưng mà, trời đất chứng giám, tôi thật sự không có xúi giục Trình Hân Như g.i.ế.c người, đây đều là do cô ấy ăn nói bừa bãi, cô ấy không có được tôi nên mới muốn phá hủy tôi như vậy.”

Nhìn màn trình diễn của Hạng Đông, tất cả cảnh sát đang ngồi ở đây đều lộ vẻ khinh bỉ ra mặt.

Hoắc Chước đưa ánh mắt xin giúp đỡ tới Triệu Hướng Vãn đang ngồi yên tĩnh bên cạnh: “Cảnh sát Triệu, cô tới đi.”

[Mẹ nó, hỏi tiếp nữa chỉ sợ mình sẽ tát tên đó hai bạt tai mất!]

Triệu Hướng Vãn khom người, đáp: “Được.”

Chúc Khang và Chu Phi Bằng cùng lúc nín thở. Quá tốt rồi! Rốt cuộc Hướng Vãn cũng ra tay. Nghe cái tên miệng thúi Hạng Đông kia nói chuyện, nhìn kỹ thuật diễn xuất vụng về của anh ta khiến bọn họ thật muốn đột quỵ luôn cho rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn Hạng Đông đang làm công tác chuẩn bị tinh thần: “Chân đạp hai thuyền, à đâu, ba thuyền, anh làm thế nào để cân bằng mối quan hệ giữa mấy người bọn họ thế?”

Hạng Đông bị lời nói của cô cắt ngang màn biểu diễn thì hơi sửng sốt, hỏi: “Cô, cô có ý gì?”

Triệu Hướng Vãn cười một tiếng, nhưng nụ cười lại chẳng chạm đến đáy mắt: “Tiền Diễm Diễm là vợ cả, Trình Hân Như là đồ chơi nhỏ, Ngải Linh Lan thì sao? Cô ta là cái gì?”

Hạng Đông vạn lần chẳng ngờ tới, cảnh sát lại có thể tra được đến tư tình của anh ta và Ngải Linh Lan, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là bác bỏ: “Phó trưởng phòng Ngải sao, cô ấy chỉ là lãnh đạo ở cục xúc tiến đầu tư tỉnh thôi mà, chỉ như vậy thôi.”

Triệu Hướng Vãn ném lý lịch của Ngải Linh Lan lên mặt bàn.

Bộp!

Một âm thanh vang lên khiến bả vai Hạng Đông lại run rẩy.

Hạng Đông sợ âm thanh vang lên đột ngột à?

Triệu Hướng Vãn đã quan sát ba lần, mỗi lần nghe thấy Hạng Đông đều có phản ứng vô thức với loại âm thanh này: run bả vai.

Lần đầu tiên, Hoắc Chước ném tập tài liệu lên bàn.

Lần thứ hai, Hoắc Chước vỗ bàn.

Lần thứ ba, mình ném lý lịch lên bàn.

Lần nào âm thanh này cũng khiến Hạng Đông xuất hiện phản ứng thái quá.

“Rầm!”

Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm biểu cảm Hạng Đông, cô đột ngột đưa tay vỗ bàn một cái.

Cùng với động tác đập bàn, Triệu Hướng Vãn đột nhiên nâng cao giọng: “Nói láo! Ngải Linh Lan đã nói cho tôi biết rồi, anh là mối tình đầu của cô ta, là mối tình đầu mà cho đến tận bây giờ cô ta cũng không thể quên được.”