Hạng Đông rụt cổ một cái, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
[Cô ấy nói cho cảnh sát rồi?]
[Tại sao cô ấy lại nói?]
[Không phải đã nói rồi sao, hiện tại không công khai, mình với cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi, là quan hệ cấp trên cấp dưới mà.]
Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng lòng của Hạng Đông.
Thật đúng là “đi tìm mòn dép cũng chẳng ra, lúc vô tình chẳng tốn sức thì lại thấy”.
Nắm giữ được chìa khóa mở ra nội tâm của Hạng Đông, khóe miệng Triệu Hướng Vãn xuất hiện một nụ cười nhẹ.
Nhưng nụ cười này rơi vào mắt Hạng Đông lại biến thành nụ cười giễu cợt thỏa mãn.
Anh ta cố gắng giãi bày: “Hồi có mối tình đầu đó, chúng tôi còn chẳng biết tình yêu là gì. Mặc dù khi đi làm thanh niên trí thức ở quê, đúng là tôi và phó trưởng phòng Ngải đã từng có một đoạn tình cảm, nhưng về sau chạy đông chạy tây, không còn liên lạc nữa thì tự nhiên phần tình cảm này cũng phai nhạt.”
Triệu Hướng Vãn truy hỏi: “Thật sự phai nhạt rồi sao? Thế sao tôi lại nghe nhân viên khách sạn Will Weiss nói mỗi lần phó trưởng phòng Ngải tới thành phố Châu thì anh đều xuất hiện ở khách sạn đó nhỉ? Gạt vợ và tình nhân để gặp mặt mối tình đầu, có thích hợp à?”
Cần cổ Hạng Đông cứng đờ, anh ta cố gắng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt mình: “Chẳng qua, chẳng qua chỉ là công việc mà thôi. Đối với tôi cô ấy chỉ là lãnh đạo cấp trên thôi.”
“Cấp trên, lãnh đạo?” Triệu Hướng Vãn từ từ đứng dậy rồi đi tới trước mặt Hạng Đông, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Vóc dáng Triệu Hướng Vãn cao gầy, mặc bộ cảnh phục lại càng thêm phần uy nghiêm, khiến Hạng Đông phải ngẩng cổ lên nhìn cô mà cảm thấy cực kỳ áp lực.
Bởi vì lời nói của Triệu Hướng Vãn chỉ có nghi ngờ mà không đưa ra phương hướng, Hạng Đông cũng không biết nên trả lời thế nào, thế nên anh ta chỉ có thể lặp lại lời cô: “Cấp trên, lãnh đạo.”
“Nói láo!”
Đột nhiên Triệu Hướng Vãn đưa mặt lại gần Hạng Đông, một tiếng quát trong trẻo khiến trái tim anh ta run lên.
[Linh Lan rốt cuộc đã nói cái gì?]
[Người khác thì mình không tin, nhưng Linh Lan đã vì mình mà thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm, mình tin cô ấy.]
[Cô ấy sẽ không bị cảnh sát này lừa, nói hết toàn bộ kế hoạch của mình rồi đấy chứ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả nhiên, chỉ cần dùng âm thanh đột ngột thì sẽ dọa sợ được Hạng Đông, tiếng lòng của anh ta cũng sẽ bị lộ ra ngoài.
Triệu Hướng Vãn híp mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào tên đàn ông vô sỉ trước mặt.
Xem ra, Hạng Đông đã kể kế hoạch g.i.ế.c vợ của mình cho Ngải Linh Lan.
Nhưng anh ta cũng không nói rõ ràng.
Anh ta không thể nào ngu ngốc đến mức nói cho Ngải Linh Lan biết anh ta còn giấu một cô tình nhân nhỏ khác được.
“Hahaha…”
Triệu Hướng Vãn đột ngột cười lên.
Tiếng cười đó khiến sống lưng Hạng Đông lạnh toát.
Anh ta nghi ngờ nhìn Triệu Hướng Vãn, không hiểu vì sao cô cảnh sát đứng trước mặt này lại cười, lại còn cười đến kỳ quái như vậy.
Hạng Đông trái lo phải nghĩ, không thấy bản thân mình có chút sơ hở nào.
Tiền Diễm Diễm là bị Trình Hân Như tìm người g.i.ế.c chết, có liên quan gì đến anh ta đâu? Cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng xúi giục cô ấy tìm người g.i.ế.c cô ta, anh ta vẫn luôn ám chỉ mà thôi.
Anh ta có mối quan hệ nam nữ không chính đáng với Trình Hân Như, nhưng như thế thì làm sao? Tối đa thì anh ta cũng chỉ bị lên án về mặt đạo đức, luật pháp không có biện pháp nào để trừng phạt anh ta.
Từ những câu hỏi vừa rồi của Hoắc Chước, Hạng Đông biết cảnh sát vẫn chưa nắm giữ được chứng cứ cụ thể. Chỉ cần anh ta phủ nhận việc xúi giục Trình Hân Như g.i.ế.c người thì hết thảy đều ở trong lòng bàn tay anh ta.
Triệu Hướng Vãn chậm rãi mở miệng: “Ngải Linh Lan đã được chúng tôi mời tới cục cảnh sát rồi, hiện tại cô ta được sắp xếp ở bên cạnh phòng thẩm vấn của anh đấy, anh có muốn gặp cô ta một chút không?”
Trái tim Hạng Đông bắt đầu đập lên cuồng loạn, khiến anh ta thiếu chút nữa đã kêu lên: “Mấy người tìm cô ấy làm cái gì? Tôi nói! Tôi và phó trưởng phòng Ngải chẳng qua chỉ là mối quan hệ lãnh đạo và cấp dưới, chẳng có tư tình gì cả.”
Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn trong veo, lóe lên ánh sáng chói mắt: “Hạng Đông, anh có biết phụ nữ rất thích ghen tuông hay không?”
Hạng Đông có một dự cảm xấu, cả người anh ta cũng không tự chủ được mà ngả ra sau, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa mình và Triệu Hướng Vãn.
Anh ta cảm thấy đôi mắt của Triệu Hướng Vãn như một cái đầm sâu thẳm lại thần bí, khiến anh ta sợ hãi.
Triệu Hướng Vãn nói: “Nếu như Ngải Linh Lan biết được anh và Trình Hân Như xây dựng tổ ấm khác thì anh đoán xem, cô ta sẽ làm gì đây?”
Trái tim Hạng Đông đập càng lúc càng nhanh, cổ họng anh ta khô khốc khôn cùng, giọng nói cũng khàn khàn: “Tôi, tôi và phó trưởng phòng Ngải không có tư tình…”