“Cô ấy không nỡ bỏ ghế sô pha, không nỡ từ bỏ bàn ăn, không nỡ bỏ rèm cửa sổ, cũng không nỡ bỏ chén đĩa trong phòng ăn… Tất cả những thứ có trong căn nhà này, cô ấy đều không nỡ bỏ.”
“Thế nhưng, đối với một người đàn ông thối tha, dơ bẩn như anh, cô ấy chẳng còn biết phải làm g!”
Nghe lời nói của Triệu Hướng Vãn, tim Hạng Đông như bị đao cắt.
[Nếu như cô ấy đã sớm nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng lại chẳng hề nói cho mình biết.]
[Mình giống như một kẻ ngốc, vẫn luôn cho rằng cô ấy không chịu ly hôn.]
[Mình đã đề cao bản thân mình sao? Đúng rồi, mình chính là một kẻ ngốc!]
Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: “Hạng Đông, đừng tưởng bản thân mình có thể thoải mái bơi qua bơi lại giữa ba người phụ nữ, vậy thì anh chính là người nắm cán, vậy thì anh sẽ là người thắng. Anh cho rằng bản thân mình có sức quyến rũ lắm đúng không? Thật ra, ở trong mắt mấy người họ, anh chỉ là một trò cười mà thôi.”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn sắc bén như dao, như kiếm, hai mắt sáng chói.
“Sau khi mọi chuyện bại lộ, việc đầu tiên Trình Hân Như đã làm chính là bán đứng anh. Cô ấy nói với cảnh sát chúng tôi, mọi chuyện đều do anh xúi giục, chính anh là người yêu cầu cô ấy g.i.ế.c người. Dù có xuống địa ngục, cô ấy cũng phải kéo anh theo cùng.”
“Lúc Ngải Linh Lan bị cảnh sát triệu tập, chúng tôi còn chưa bắt đầu thẩm vấn, cô ấy đã vội vàng nộp thư từ qua lại giữa anh và cô ấy cho chúng tôi, chẳng do dự dù chỉ một chút, Ngải Linh Lan nói, mọi chuyện đều do anh tình nguyện, cứ khăng khăng muốn ở bên cô ấy.”
Hai mũi tên, có như thế b.ắ.n thẳng vào tim Hạng Đông.
Đau đớn không thôi.
Đau không thể tả nổi!
Nói thật, trước khi Triệu Hướng Vãn nói ra những lời này, dù đang bị nhốt trong trại giam, dù rằng không biết có thể giữ được tính mạng hay không, nhưng trong lòng Hạng Đông vẫn luôn cảm thấy đắc ý.
Đàn ông ấy mà, cả đời chỉ có một người tri kỷ, một người bản thân yêu thật lòng và một cô vợ là đủ rồi.
Thế nhưng, vừa bị Triệu Hướng Vãn nói như thế, những lời nói tự an ủi bản thân mình của Hạng Đông đều trở nên vô dụng, tất cả sự kiêu ngạo của anh ta đều biến mất không còn đâu nữa.
Tình yêu đích thực gì chứ? Người tình bé nhỏ Trình Hân Như ở bên anh ta năm năm, tiền lương mỗi tháng của anh ta đều dành hết cho cô ta, ấy vậy mà vừa xảy ra chuyện một cái cô ta lại chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn bảo vệ Hạng đông, trái lại còn vội vàng phủi sạch quan hệ, kéo anh ta xuống nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tri kỷ gì chứ? Mối tình đầu Ngải Linh Lan của anh ta, cả hai người vừa gặp lại nhau vào tháng chín năm ngoái, đang trong giai đoạn mặn nồng, một ngày không gặp như cách ba thu, anh ta cho rằng Ngải Linh Lan vì anh ta mà thủ thân như ngọc suốt hơn hai mươi năm, chắc chắn tình cảm sâu đậm như biển, vững vàng như núi, vậy mà không ngờ đại nạn vừa ập đến, cô ta chẳng chờ dù chỉ một giây.
Triệu Hướng Vãn lấy lại quyển nhật ký, lật tới trang tiếp theo, tiếng nói trong trẻo tựa như suối, vang lên, tựa như một dòng nước chảy trong phòng.
“Tháng 1 năm 1983, trời giông bão, Hạng Đông bị dọa sợ, chui vào trong lòng mình. Sau này nếu đổi nhà khác, mình sẽ làm cho anh ấy một phòng thủy tinh cách âm.”
“Tháng 10 năm 1984, mình ôm Thừa Tự theo Hạng Đông về quê, bởi vì nhà bọn họ quá nhỏ, thế nên mình chỉ có thể ở lại nhà trọ, nhưng mà vô cùng vui vẻ. Nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần người còn khỏe mạnh là được.”
“Năm 1991, Hạng Đông có người khác, lòng mình tan nát.”
“Cho dù không còn tình cảm, nhưng mình và Hạng Đông vẫn còn Thừa Tự, vẫn còn những năm tháng đi cùng nhau từ khi tay trắng đến khi đã có của ăn của để, mình không đành lòng thấy anh ấy chịu khổ, càng không muốn nhìn thấy anh ấy bị mọi người chỉ trích.”
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại…
Nỗi đau nhau như biển cả vô tận, không nhìn thấy bến bờ.
Lúc quay đầu nhìn lại, Hạng Đông mới biết, thứ bản thân anh ta đã bỏ qua, luôn liều mạng trốn chạy khỏi đó quý giá biết nhường nào.
Trên đời này thứ vừa xa vừa gần chính là vợ chồng.
Khi gần, thân mật không khoảng cách, chia sẻ hết thảy mọi thứ cho đối phương.
Khi xa, như cách trời cách biển, chỉ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Thế nhưng, đúng như Tiền Diễm Diễm đã nói, giữa vợ chồng với nhau, cho dù không còn yêu thương nhau nữa, không còn tình cũng còn nghĩa, còn kỉ niệm, cô ấy sẽ không chọn cách g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.
Là bản thân Hạng Đông, lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.
Hạng Đông cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ.
Tim thắt lại, cảm giác đau đớn có không ngừng lan ra trong lòng Hạng Đông.
Cảm giác tê dại tấn công, sắc mặt Hạng Đông tái nhợt giống như tờ giấy.
Thở không nổi…
[Người phụ nữ yêu thương mình nhất, chính là Diễm Diễm.]