Vào thời điểm quan trọng này, đứa bé lại đến?
Quý Chiêu nhận thấy sự im lặng của Triệu Hướng Vãn, anh lo lắng nhìn cô.
[Sao thế ? Em không vui sao? ]
Một dòng ấm áp dâng lên trong bụng, Triệu Hướng Vãn đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, cảm nhận sự thay đổi ở đó.
Có thể là do tâm lý, nhưng cảm giác hơi cứng.
Một hạt giống, có lẽ đã bắt đầu bén rễ, nảy mầm?
Khóe miệng Triệu Hướng Vãn dần cong lên, một niềm vui không thể diễn tả khiến đôi mắt cô tỏa sáng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Quý Chiêu, ánh mắt gặp nhau, một sự ăn ý tự nhiên nảy sinh: "Yên tâm, em không sao. Nếu là thật, em sẽ rất vui. Nếu không phải, cũng không sao."
Lấy lại bình tĩnh, Triệu Hướng Vãn quay sang nhìn Chu Phi Bằng: "Vừa rồi có một chiếc xe máy xuất hiện tại hiện trường tai nạn, gây ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, đề nghị cục giao thông phối hợp điều tra, nhất định phải tìm ra chiếc xe máy đó!"
Nghe thấy lời của Triệu Hướng Vãn, Chu Phi Bằng chợt ngẩn người.
Xe mô tô thì có vấn đề gì? Mặc dù người lái mô tô là kẻ đầu sỏ nhưng người gây tai nạn vẫn là tài xế ô tô cơ mà. Huống chi, hiện tại người lái chiếc xe mô tô đó rời khỏi hiện trường từ lâu rồi, làm thế nào mà bắt được?
Nhưng từ trước đến nay anh ta vẫn luôn nghe theo sắp xếp của Triệu Hướng Vãn nên cũng lập tức gật đầu: “Được.”
Triệu Hướng Vãn nói: “Vừa nãy khi chiếc xe mô tô đó lướt qua người chúng ta, tôi đã bảo Quý Chiêu để ý đến chiếc xe đó rồi.”
Ánh mắt Chu Phi Bằng sáng lên rồi nhìn sang Quý Chiêu.
Quý Chiêu là ai? Anh là người chỉ cần nhìn qua một lần là có thể vẽ lại chính xác thứ đó. Nếu như hiện tại Triệu Hướng Vãn đã chú ý đến chiếc xe mô tô này, lại bảo Quý Chiêu chú ý tới nó, như vậy có thể khẳng định người nọ không thể chạy thoát.
Quý Chiêu nhìn Triệu Hướng Vãn, những suy tư trong lòng hoàn toàn bị cô tác động.
Mãi cho đến khi Chu Phi Bằng vỗ vai anh một cái, lúc này Quý Chiêu mới hoàn hồn.
[Xe mô tô đó sao? À, được. Người lái xe đội mũ bảo hiểm nên anh không thấy rõ mặt, nhưng từ dáng vẻ, trang phục, biển số xe, kiểu dáng xe mô tô thì anh đều nhớ rõ, khi về nhà anh sẽ vẽ lại.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn lặp lại lời của Quý Chiêu cho Chu Phi Bằng nghe, Chu Phi Bằng nghe xong thì gật đầu liên tục: “Được được được, có Quý Chiêu ở đây, tên này chắc chắn chạy không thoát, chúng ta cứ yên tâm thôi.”
Chu Như Lan có chút lo lắng, cô ấy nắm lấy cánh tay Triệu Hướng Vãn: “Hướng Vãn, chúng ta mau đến bệnh viện kiểm tra một chút đi?”
Triệu Hướng Vãn sắp xếp mọi việc xong xuôi, lúc này cô mới nhìn sang Quý Chiêu: “Đi thôi, chúng ta tới bệnh viện.”
Quý Chiêu cẩn thận đi theo bên cạnh Triệu Hướng Vãn, giống như cô là một món đồ sứ dễ vỡ.
Lấy số, khám bệnh, rút máu, chờ nhận báo cáo xét nghiệm máu.
Sau khi nhận được kết quả xét nghiệm, nhìn thấy dấu “+” thật to in trên giấy, hô hấp của Quý Chiêu cũng ngừng lại.
Bác sĩ liếc mắt nhìn báo cáo, sau đó cười híp mắt nói với Triệu Hướng Vãn: “Chúc mừng, cô mang thai rồi.”
Nghe được câu này, đôi mắt Quý Chiêu như chứa cả bầu trời sao, tim đập càng lúc càng mau, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nụ cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt anh, đẹp đến động lòng người, chói lóa đến mức bác sĩ cũng phải nheo mắt nhìn.
Bác sĩ cũng nhịn không được khen một câu: “Đây là cha đứa bé sao? Trông tướng mạo thật là tốt.” Dung mạo cha mẹ xuất sắc như vậy, tương lai đứa trẻ này chắc chắn không tồi.
Quý Chiêu tiếp tục cười, trong mắt có ánh nước lấp lánh, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: [Mình và Hướng Vãn.]
[Đã có con rồi!]
Nhìn thấy Quý Chiêu cười như một kẻ ngốc, trái tim Triệu Hướng Vãn mềm nhũn, cô mỉm cười vỗ vỗ vào mu bàn tay anh: “Được rồi, đừng kích động.”
Tin Triệu Hướng Vãn mang thai vừa truyền ra, mỗi nhà đều có phản ứng khác nhau.
Người nhà họ Quý vui mừng đến phát điên.
Quý Cẩm Mậu, Lạc Đan Phong và Chu Phương Khê chỉ hận không thể làm cho Triệu Hướng Vãn đủ loại món hầm, các loại thực phẩm dinh dưỡng cứ thế liên tục như nước chảy tới trước mặt Triệu Hướng Vãn.
Bởi vì Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu phải đi làm nên nhà họ Quý quyết định mua hẳn một căn hộ ở đối diện cục cảnh sát thành phố, nằm đối diện với căn nhà nhỏ mà Triệu Hướng Vãn ở trước khi kết hôn để tiện bề chăm sóc.
Tất cả mọi thứ đều vây quanh Triệu Hướng Vãn.
Tất cả đều vì để thuận tiện cho sinh hoạt thường ngày, cuộc sống và công việc của Triệu Hướng Vãn.
Triệu Đại Thúy cũng không hề do dự mà lập tức giao lại tiệm bún cho hai vợ chồng Triệu Trọng Vũ xử lý, còn bản thân bà ấy xách bao lớn bao nhỏ, mang theo đặc sản ở quê tới chăm sóc cho Triệu Hướng Vãn, để giữ cho cái thai của cô được ổn định.