Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1159: Lại Thêm Một Mạng Người Nữa!





Triệu Hướng Vãn nghe được suy nghĩ trong lòng Cẩu Trường An, biết anh ta vẫn ôm tâm lý cầu may, ngẩng mắt nhìn Cẩu Trường An, giọng nói của cô lạnh lẽo.

"Người đó tên Bành Tiền Trạch, không phải lãnh đạo gì cả, chỉ là một nhân viên kỹ thuật bình thường ở phòng kiểm nghiệm của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm. Nhà anh ta có vợ con, đơn vị đang làm chung cư góp vốn, vì muốn mua nhà mà cả gia đình phải dè xẻn từng đồng. Hiện tại, anh ta đang sống trong khu nhà tập thể được đơn vị của vợ phân cho, tan ca về nhà phải đi ba trạm xe buýt. Bành Tiền Trạch tiếc tiền vé, mỗi ngày đều kiên trì đi bộ."

Cẩu Trường An cảm thấy lòng mình thắt lại.

[Anh ta nghèo vậy sao?]

[Không phải lãnh đạo gì cả, ngay cả xe buýt cũng không dám ngồi.]

[Còn khổ hơn cả mình!]

Cảm giác áy náy dâng trào, Cẩu Trường An nhìn Triệu Hướng Vãn, dè dặt hỏi: "Vậy… Anh ta vẫn ổn chứ?"

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Vì hành động của anh nên Bành Tiền Trạch ngã xuống đất, bị xe tải phía sau chạy vào hẻm cán qua người, tử vong tại chỗ."

Hai tay Cẩu Trường An siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch, rõ ràng nội tâm đang vô cùng chấn động.

[Anh ta c.h.ế.t rồi!]

[Chỉ một lần như vậy mà anh ta c.h.ế.t rồi.]

[Lại thêm một mạng người nữa!]

Trong đầu Cẩu Trường An hiện lên hình ảnh mẹ con Thích Uyển Quyên bị xe đâm.

Nếu nói lần đầu nhận nhiệm vụ, Cẩu Trường An còn có thể làm đà điểu, vùi đầu vào cát giả vờ không thấy, nhưng bây giờ đã là lần thứ hai, anh ta không thể nào tiếp tục ngẩn ngơ được nữa.

Trơ mắt nhìn chiếc xe BMW đ.â.m vào lan can, Cẩu Trường An hưng phấn rời khỏi hiện trường. Mô tô lao như bay trên đường lớn, nghĩ đến cảnh tài xế xe BMW nhếch nhác, anh ta vui mừng khôn xiết, trong lòng còn hét to: "Ok, hoàn thành công việc rồi!"

Thế nhưng tối hôm đó, Cẩu Trường An xem được tin tức trên TV.

Hiện trường ngổn ngang, vết m.á.u loang lổ.

Mẹ anh ta ngồi bên cạnh lau nước mắt: "Tên tài xế c.h.ế.t tiệt, tông c.h.ế.t người rồi! Người mẹ c.h.ế.t ngay tại chỗ, đứa bé còn đang cấp cứu, đáng thương quá ."

Hình ảnh trên TV khiến sự hưng phấn của Cẩu Trường An tan biến không còn sót lại chút gì, niềm vui kiếm được mười nghìn tệ dễ dàng nhanh chóng bị nỗi sợ thay thế.

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn sâu thẳm, tiếp tục truy vấn những việc về sau.

Cẩu Trường An tiếp tục kể.

Nửa tháng sau, đối phương lại một lần nữa gõ cửa nhà anh ta, vẫn là chiêu bài cũ, vẫn là năm nghìn tệ tiền đặt cọc, vẫn là bộ đàm. Điểm khác biệt duy nhất là lần này không để lại bất kỳ lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dường như đối phương đã đạt được một loại ăn ý nào đó với Cẩu Trường An.

Tôi trả tiền công, cậu làm việc.

Cẩu Trường An làm theo sự sắp đặt của người bí ẩn, đến đúng thời gian, địa điểm được chỉ định, chờ đợi chỉ thị từ đối phương.

Ngày đầu tiên, Cẩu Trường An đến đầu đường Giải Phóng, nhưng thứ nhận anh ta được chỉ là một câu lạnh lùng: "Xong việc, về nhà."

Ngày thứ hai, anh ta lại đến góc phố đó, lần này vẫn là câu nói quen thuộc: "Xong việc, về nhà."

Cho đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày xảy ra tai nạn, cuối cùng Cẩu Trường An nghe thấy giọng nói từ bộ đàm: "Một, hai, ba, đi!"

Thế là Cẩu Trường An khởi động xe, chạy thẳng về phía trước.

"Bám sát chiếc BMW đó, ép nó về phía lan can!"

“Tốt lắm, xong việc.”

“Tăng tốc, rời khỏi đây, đừng quay đầu lại!”

“Đỗ xe, thùng rác màu xanh ven đường.”

Cứ như vậy, Cẩu Trưởng An vứt bộ đàm, một lần nữa nhận được mười nghìn tệ.

Chờ Cẩu Trường An kể lại hết tất cả, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Mười nghìn tệ, một mạng người. Mạng người rẻ đến vậy sao?”

Nghe lời này của Triệu Hướng Vãn, sắc mặt Cẩu Trường An trắng bệch, không dám nói tiếp.

[Mười nghìn tệ, một mạng người!]

[Tôi chỉ lái xe máy, nghe theo chỉ đạo của người kia mà đã hại c.h.ế.t hai mạng người.]

[Đây có tính là mưu sát không? Sẽ bị b.ắ.n c.h.ế.t sao?]

Lúc này Cẩu Trường An cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Anh ta ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Triệu Hướng Vãn: “Đồng chí cảnh sát, tôi… Tôi không cố ý. Tôi cũng không biết làm vậy sẽ hại c.h.ế.t người khác. Tôi chỉ nghĩ đây là một trò đùa dai.”

Khóe miệng Triệu Hướng Vãn nhếch lên một nụ cười đầy châm biếm: “Tự nhiên có người đưa tiền đến trước cửa nhà anh mà anh chỉ nghĩ đây là một trò đùa dai sao? Phải mất bao lâu anh mới kiếm được mười nghìn tệ? Chỉ cần lái xe ra đường hóng gió một chút là có thể kiếm được mười nghìn tệ, anh cầm số tiền đó mà cảm thấy yên tâm thoải mái sao?”

Trong lúc bất chợt, Cẩu Trường An không biết nói gì, không cách nào trả lời được những câu này của Triệu Hướng Vãn.

Nói thật thì anh ta cũng đắn đo trong lòng.

Trên đời này kiếm tiền khó khăn như thế nào, Cẩu Trường An đương nhiên biết.

Đột nhiên có một khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống, Cẩu Trường An cầm trên tay nhưng ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.