Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1177: Những “cây Hành” Thức Tỉnh





Dừng lại một lát, Triệu Hướng Vãn dứt khoát nói hai chữ:

— “Tử hình!”

Chỉ có cái c.h.ế.t mới làm Phùng Lương Khang sợ hãi.

Bạn nói lý lẽ với hắn ta, hắn ta nghĩ bạn ngây thơ, vì hắn ta trải đời nhiều hơn bạn.

Bạn nói về lương tâm với hắn ta, hắn ta nghĩ bạn cổ hủ, vì lương tâm không đổi được tiền bạc, quyền lực.

Bạn nói về trách nhiệm xã hội, hắn ta nghĩ bạn buồn cười, vì bản chất của thương nhân là kiếm lời, sinh tử của dân thường chẳng đáng là gì!

Chỉ có pháp luật mới khiến hắn ta phải e dè!

Nghe đến hai chữ “tử hình”, toàn thân Phùng Lương Khang mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, mặt tái nhợt, tứ chi rã rời, tất cả tinh thần dường như bị rút sạch khỏi cơ thể. Nỗi sợ hãi cái c.h.ế.t khiến hắn ta không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh ban nãy.

[Không thể c.h.ế.t được.]

[Chết rồi thì chẳng còn gì cả.]

[Nhiều tiền đến đâu, cũng vô nghĩa.]

Quá khứ gian khổ hiện lên trước mắt Phùng Lương Khang.

Ban đầu, hắn ta đẩy chiếc xe nhỏ rao bán từng thôn một: Bán kẹo hạt dưa đây~ Bán kẹo vừng đây~

Kẹo vừng, kẹo hạt dưa hắn ta làm đều từ nguyên liệu thật, vị ngon, giá cả hợp lý, người dân khắp vùng đều khen ngợi. Chỉ cần xe hàng xuất hiện, lũ trẻ thèm kẹo sẽ ùa đến, líu ríu gọi:

“Cho cháu một hào kẹo hạt dưa!”

“Năm xu kẹo vừng, bán không ạ?”

“Có kẹo lạc không? Cân cho tôi hai lạng.”

Bất kể ai mua, bất kể giá bao nhiêu, hắn ta đều tươi cười chào đón, vì họ chính là nguồn sống của hắn ta.

Từ khi nào hắn ta bắt đầu trở nên kiêu ngạo?

Những năm 80, nền kinh tế thị trường mới manh nha, nhu cầu về kẹo của người dân bắt đầu tăng. Công việc kinh doanh của hắn ta ngày càng phát đạt, hắn ta thuê một cửa hàng nhỏ trong thị trấn, chuyên bán các loại kẹo: vừng, lạc, bí đao, táo đỏ... Chỉ cần là nguyên liệu có thể dùng được, hắn ta đều có thể làm thành những viên kẹo thơm ngon.

Một ngày nọ, một phóng viên trẻ tình cờ đi ngang qua, chụp lại cảnh hắn ta được khách hàng vây quanh, đăng lên báo. Từ đó, cái tên “Phùng Kẹo” trở nên nổi tiếng, vô số người tìm đến, mua từng cân, từng lạng.

Năm 1982, hắn ta trở thành người đầu tiên trong huyện kiếm được mười ngàn nhân dân tệ.

Đến năm 1985, số tiền trong nhà hắn ta nhiều đến mức không còn chỗ chứa, hắn ta kiếm được triệu nhân dân tệ đầu tiên trong đời.

Sau đó, hắn ta mở công ty, niêm yết cổ phiếu, trở thành một doanh nhân nổi tiếng, đại biểu nhân dân, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn ta trở nên kiêu ngạo, nghĩ rằng tất cả những thành công này đều nhờ vào tài năng và công lao của mình.

Sau vài lần ra nước ngoài, chứng kiến sự xa hoa của các quốc gia phát triển, lòng tham trong hắn ta càng trở nên vô độ.

Hắn ta muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Lúc này, những người tiêu dùng mà trước đây hắn ta từng coi là “cha mẹ cơm áo” giờ đây đều biến thành những “cây hành” chờ hắn ta thu hoạch.

Sức khỏe, an nguy, sinh mạng của họ đối với hắn ta không còn chút ý nghĩa nào nữa.

Hắn ta chỉ muốn moi tiền từ túi bọn họ.

Nhưng rồi, một ngày kia, những “cây hành” thức tỉnh.

Họ bắt đầu nghi ngờ về an toàn thực phẩm, bắt đầu phản đối các doanh nghiệp vô lương tâm.

Phản ứng đầu tiên của Phùng Lương Khang là đàn áp.

Dám chống lại hắn ta chỉ có con đường chết. Hắn ta hoàn toàn quên mất rằng thế giới này còn có pháp luật, công bằng và chính nghĩa.

Phùng Lương Khang đã quên rằng chính hắn ta cũng từng là một người nghèo khó.

Hắn ta quên rằng sự khởi đầu của mình nhờ vào một bài báo của phóng viên.

Hắn ta càng quên rằng chính thời đại này đã tạo nên hắn ta.

Triệu Hướng Vãn nhìn Phùng Lương Khang, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo như mũi tên sắc b.ắ.n ra.

“Phùng Lương Khang, ông có tin vào quả báo không?”

Phùng Lương Khang lẩm bẩm: “Quả báo? Quả báo? À, ác giả ác báo, thiện giả thiện báo...”

Hắn ta cúi gằm đầu, cổ họng phát ra những âm thanh kỳ lạ, cả người run rẩy như bị lạnh, nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ thân thể.

Hắn ta biết rằng, có lẽ cuộc đời mình sẽ đặt dấu chấm hết vào lúc này.

Hắn ta hiểu rằng, những người dân từng đưa hắn ta lên vị trí cao giờ đây đang đứng lên, dùng pháp luật làm vũ khí để lật đổ và trừng trị hắn ta.

Triệu Hướng Vãn thẳng lưng, nói từng từ rõ ràng như đinh đóng cột: “Giờ đây, quả báo của ông đã đến.”

Trong khoảnh khắc, hàng phòng ngự tâm lý của Phùng Lương Khang sụp đổ hoàn toàn.

Cả người hắn ta mềm nhũn, trượt khỏi ghế, đổ gục xuống sàn xi măng lạnh lẽo của phòng thẩm vấn như một vũng bùn.

Nước mắt, nước mũi giàn giụa khắp mặt.

Hắn ta đờ đẫn ngửa mặt nhìn Triệu Hướng Vãn, giọng yếu ớt thoát ra từ cổ họng: “Không thể chết, không muốn chết, tôi có tiền, tôi sẽ khai hết, tôi sẽ thú nhận...” Chết rồi thì chẳng còn gì nữa cả.

Triệu Hướng Vãn đứng sừng sững, ánh mắt lạnh như băng, không một chút thương hại.