"Hừ! Lảng tránh vấn đề. Theo tôi, người nhất định là do ông ta giết. Về động cơ... Ông Bình Phương đã l.à.m t.ì.n.h nhân của ông ta hai năm nhưng không hài lòng, muốn thượng vị, thế nên hai người mới xảy ra mâu thuẫn. Triệu Thanh Vân vì không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ nên đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người để cắt đứt hậu họa.”
"Tất nhiên ông ta sẽ không thừa nhận mình là kẻ g.i.ế.c người, g.i.ế.c người thì đền mạng. Ban đầu ông ta cũng phủ nhận cả mối quan hệ tình nhân, nếu không nhờ có kỹ thuật xét nghiệm DNA, ông ta thậm chí còn có thể nói rằng nhân viên phục vụ nhận nhầm người, miệng thật cứng!”
"Có một khả năng, Ông Bình Phương đã có tình nhân mới, hoặc không muốn tiếp tục mối quan hệ với ông ta nữa, rồi lấy quan hệ của hai người ra đe dọa để đạt được thứ gì đó, nói chúng là... hai bọn họ có mối quan hệ bí mật suốt hai năm, chắc chắn sẽ có vấn đề. Giết người vì cảm xúc, chuyện rất bình thường.”
Chứng cứ trước mắt, Triệu Thanh Vân muốn thoát khỏi hiềm nghi, trừ phi phát hiện từ 10 giờ đến 12 giờ đêm ngày 11 tháng 1 còn có người khác vào phòng 2103 khách sạn Thiên Nhiên Cư.
Thế nhưng sau khi hỏi nhân viên khách sạn, thời điểm đó hầu hết mọi người đã tan ca, chỉ còn hai nhân viên trực đêm ở quầy lễ tân, họ không ai chú ý có ai ra vào không.
Các thành viên trong đội trọng án bàn luận rôm rả, Hứa Tung Lĩnh liền ngắt lời và đề xuất một phương án.
"Kết quả xét nghiệm DNA chỉ có thể chứng minh Triệu Thanh Vân là người phát sinh quan hệ cuối cùng với người chết, lời nói nhân viên khách sạn chỉ có thể chứng minh mối quan hệ tình nhân lâu năm của Triệu Thanh Vân với người chết. Nhưng Triệu Thanh Vân có phải là hung thủ g.i.ế.c người hay không thì phải cần có nhiều bằng chứng hơn. Chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm tìm kiếm những người thuê phòng xung quanh phòng 2103 đêm đó, hỏi sau mười giờ có nghe thấy động tĩnh bất thường gì không, tranh thủ thời gian tìm được bằng chứng mới.
Nhóm còn lại sẽ điều tra chồng, ba mẹ chồng, bạn bè của Ông Bình Phương, làm rõ mối quan hệ xã hội của cô ấy, đặc biệt là mối quan hệ giữa cô ấy với Triệu Thanh Vân. Nhất là chồng Ông Bình Phương, dù anh ta có bằng chứng ngoại phạm nhưng vẫn phải kiểm tra lại, dù sao... anh ta có đủ động cơ gây án."
Đừng quên, sứ mệnh của cảnh sát là trách nhiệm, ngăn ngừa, ngăn chặn và điều tra các hoạt động phạm pháp. Trách nhiệm của chúng ta là tìm ra sự thật, đưa ra bằng chứng và phá án. Không thể để bất kỳ tội phạm nào lọt lưới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Hứa Tung Lĩnh, trong lòng bỗng hiểu ra điều gì đó.
Triệu Thanh Vân là cha ruột của cô, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quá trình điều tra vụ án.
Nếu Triệu Thanh Vân là hung thủ thì pháp luật sẽ trừng trị ông nhưng nếu như không phải ông... cũng phải lôi kẻ giấu mặt kia ra ngoài, trả lại sự trong sạch cho ông.
"Két..."
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Ngụy Mỹ Hoa thò đầu vào.
Chu Phi Bằng lập tức đứng dậy ngăn bà ta lại: "Xin lỗi, chúng tôi đang họp, mời đi ra ngoài."
Ngụy Mỹ Hoa gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Ừm... tôi đến để tìm Triệu Hướng Vãn.”
Chu Phi Bằng cười khẩy: "Sao thế? Ban nãy mắng chưa đã nên bây giờ muốn tiếp tục sao?"
Phòng họp đầy những cảnh sát mặc cảnh phục, toàn là màu xanh ô liu, khiến Ngụy Mỹ Hoa hoa mắt. Bà ta không tìm được Triệu Hướng Vãn ngay nên đành phải cười lấy lòng với Chu Phi Bằng: “À... tôi đến để xin lỗi.”
Triệu Hướng Vãn quay đầu lại, Ngụy Mỹ Hoa thấy gương mặt tròn nhỏ nhắn của cô, đôi mắt sáng lên, vẫy vẫy tay với cô: "Triệu Hướng Vãn, con ra đây, mẹ muốn nói chuyện với con."
[Nào có người mẹ nào phải hạ mình đi tìm con gái chứ? Tôi đúng là số khổ mà! Triệu Thanh Vân không biết xấu hổ nuôi tình nhân ở bên ngoài, còn muốn tôi chùi m.ô.n.g cho anh ta. Nhưng bây giờ... vì mình, vì Thừa Tổ không thể để Triệu Thanh Vân ngồi tù nhỉ? Đành phải nhẫn nhịn mà cầu xin nó thôi. Haizz, nếu sớm biết có ngày này, trước đây đã không cư xử như vậy rồi. Nếu khi gặp nó mình tỏ ra thân thiện hơn, sớm nhận nó về, có lẽ bây giờ đứa trẻ này đã không còn hận mình nữa. Rõ ràng nó là con mình, sao lại thành thế này chứ? Ôi...]